Cung nữ của Cam Tuyền thế nhưng có thể tới Đại Minh Cung, thỉnh hoàng đế vừa tan triều tới giúp Phương tiệp dư giải vây, bệ hạ lập tức liền đem người ôm đi Tử Thần Điện. Hiện tại Thái Y Viện đều ở bên kia hầu, chuyện này tại hậu cung nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.
Nghe nói Thiên tử giận dữ, tống cổ cung nữ thân cận của Lí chiêu nghi vào ngục giam, mắng thẳng đầu sỏ gây tội Lí chiêu nghi “Lòng dạ tiểu nhân so đo hẹp hòi”. Biếm nàng ta từ phân vị chiêu nghi thành phẩm cấp thấp kém nhất ngự nữ. Để nàng ta tự đi quỳ gối trước cửa Cam Tuyền Cung thỉnh tội. Đến Mẫn Phi đều chịu liên lụy, nói nàng chưởng quản hậu cung không nghiêm, phạt nửa năm bổng lộc.
Tin tức được truyền tới Tiên Du cung, Lí chiêu nghi lập tức xụi lơ ở trên ghế, nhưng chuyện đã thành không thể xoay chuyển. Từ Lí chiêu nghi biến thành Lý ngự nữ, còn chưa chờ nàng ta phản ứng lại đã có hai thái giám mạnh mẽ áp giải nàng ta đến Cam Tuyền Cung, bắt nàng ta quỳ gối trước cửa cung, hai người trông giữ hai bên như môn thần giữ cửa, không cho phép nàng ta lười biếng.
Mẫn Phi bất động thanh sắc, trước mang theo chúng phi tần đi Hợp Hoan đường. Sau khi trở về Lưu Vân Điện, trong điện chỉ còn mấy cung nữ tâm phúc, mặt rốt cuộc trầm xuống.
Lục Vân rót một ly trà, Mẫn Phi nhẹ nhàng thổi thổi bọt nước trên trà, không biết suy nghĩ cái gì đến xuất thần, nửa ngày mới uống một ngụm, lại đem chén trà để xuống, thở dài: “Hiện giờ có một vị này nhìn xem tình hình hôm nay, bổn cung thấy thế nào cũng có chút bộ dáng Phù Huệ phu nhân của tiên đế khi xưa.”
Lục Vân đôi tay tiếp chén trà, đánh bạo thấp giọng ở bên tai Mẫn Phi nói: “Nô tỳ nói câu này, tiên đế là người do dự không quyết đoán, đối với hậu cung còn lưu tình. Bệ hạ chúng ta lại không giống như vậy sát phạt quyết đoán, không đến mức sẽ có Phù Huệ phu nhân thứ hai.”
Mẫn Phi nghe vậy, vẫn chưa cảm giác được an ủi, ngược lại càng sầu lo: “Nếu người này chỉ giống Phù Huệ phu nhân liền thôi, tuy ba ngàn sủng ái tại một thân, rốt cuộc cả một đời đều không có hài tử. Năm đó tiên đế vì nàng ta, cũng không sợ chỉ có mỗi bệ hạ bây giờ một hoàng tử duy nhất, vẫn là trung cung con vợ cả, cũng chậm chạp không chịu lập Đông Cung thái tử. Sau vì Phù Huệ phu nhân thật sự sinh dục vô vọng, đều chờ đến khi nàng ta qua đời, tiên đế mới rốt cuộc lập Thái Tử. Nếu người này tương lai sinh dục, bệ hạ lại có một phần giống như tiên đế, tuy hậu cung không được tham gia vào chính sự, bổn cung cũng muốn thay Nhị hoàng tử vì tương lai mà suy xét.” Mẫn Phi xuất thân quý nữ thế gia, một ít chuyện xưa trong cung, nàng cũng biết một chút.
Đã nói đến một bước lập trữ này, Lục Vân cũng không dám khuyên, càng không dám lại xen mồm, chỉ cười nói: “Nhị hoàng tử của chúng ta thông minh lanh lợi nhất, bệ hạ cũng luôn thích, trước mắt đều không ảnh vì chuyện này, nương nương làm sao cần suy nghĩ nhiều.”
Mẫn Phi mặt trầm như nước: “Thông minh lanh lợi thì như thế nào, năm đó bệ hạ cũng sớm có tiếng thông tuệ, huống chi bổn cung tuy rằng chưởng quản lục cung, rốt cuộc vẫn không phải chính thức. Nhị hoàng tử còn không phải con vợ cả. Bệ hạ đang tuổi xuân tráng niên, tương lai còn dài chưa biết được đâu, ai biết tương lai Nhị hoàng tử bổn cung sẽ có chuyện gì? Hiện giờ tốt xấu còn có cái danh hoàng trưởng tử, đành phải đi một bước tính một bước.”