Chương 47: Phong Chiêu Nghi Nương Nương

Edit: xuxu6565

Nữ tử mà chủ tớ hai người kiêng kị, hiện tại đang nằm ở trên long sàng bên trong Tử Thần Điện đã tỉnh lại. Làn váy bị vén lên lộ ra hai mảng tím đen trên đầu gối, trên da thịt trắng như bạch sứ càng có vẻ ghê người.

Yến Tề Quang tay cầm thuốc ngồi một bên bôi cho nàng, một bên chậm rãi xoa vết máu bầm tím, thấy Hộ Nghi đau đến hít một hơi, dỗi nói: “Đây một chút liền biết đau, sao lúc đó thành thật như vậy. Nàng ta là cái thá gì, bắt nàng quỳ nàng liền quỳ.”

Hộ Nghi không biết sao, vốn dĩ không cảm thấy chuyện này có là gì, nghe hắn mang ngữ khí tức giận thân mật như vậy, trong lòng vô cớ sinh ra chút ủy khuất. Thấp giọng nói: “Lí chiêu nghi vị phân cao, nàng đã bắt thϊếp quỳ, thϊếp cón có thể như nào đâu.”

Nàng cúi đầu, nam nhân trước mắt cầm khăn tinh tế lau nước mắt cho nàng, nguyên lai nàng nói chuyện cũng không biết chính mình đã rơi lệ.

Yến Tề Quang thở dài một hơi: “Nàng ngày hôm trước thấy trẫm, trẫm còn không có bắt nàng ra kiệu hành lễ đâu, huống chi trẫm chỉ nói hai câu, nàng lại ủy khuất lên.”

Nói lại kêu đại thái giám Lộc Hải: “Truyền chỉ xuống, Phương tiệp dư dịu dàng hiền thục, phẩm hạnh đoan trang, hợp ý trẫm, ngay trong ngày phong phân vị chiêu nghi. Gọi người đến chủ điện Cam Tuyền Cung đó là Dao Quang điện sửa sang lại, để chiêu nghi dọn vào.” Trầm ngâm một lát lại nói: “Chiêu nghi mấy ngày này trên người không tốt, mỗi ngày sáng sớm trước không cần đi Tiên Du cung, chờ chiêu nghi bình phục trên người lại nói sau.”

Hộ Nghi hoảng sợ, muốn nói chuyện, Yến Tề Quang đã che miệng nàng, thấp giọng cười nói: “Quân vô hí ngôn, trẫm đã hạ chỉ, nàng không cần thuyết phục. Hiện giờ phân vị đã thăng cho nàng, nàng nếu muốn báo đáp trẫm, vậy ở trên giường dụng tâm hầu hạ trẫm thật tốt.”

Một câu cuối cùng làm Hộ Nghi xấu hổ đến đỏ mặt, cũng nhớ không nổi lúc trước muốn nói gì, chỉ cúi đầu nói: “Đa tạ bệ hạ.”

Lộc Hải trong lòng cũng là sông cuộn biển gầm, hắn từ nhỏ chính là đi theo Yến Thành Đế, hắn đã đi theo bên người hoàng đế cũng có hơn hai mươi năm, trước nay chưa từng thấy hoàng đế như vậy. Trên mặt lại không biểu hiện, vội vâng, đã bị Yến Tề Quang phất tay kêu lui xuống.

Hắn mới vừa rời khỏi điện, bên cửa điện đã có tiểu thái giám Tiểu Thuận Tử ân cần đi lên đỡ hắn, thân mật nói: “Hải gia gia, bệ hạ có sai bảo gì phân phó muốn chạy đi chạy lại, ngài cứ việc phái tiểu nhân đi, Hải gia gia đừng lao lực quá.”

Lộc Hải một tay búng trán hắn, thuận thế đem Tiểu Thuận Tử đẩy ra, trong miệng mắng nói: “Đi đi đi bệ hạ phái đi mà mệt nhọc cũng là phúc khí, lao lực cái gì cũng không mệt nhọc.” Nhưng cũng nghĩ đến Tiểu Thuận Tử hàng năm hầu hạ hắn thoải mái dễ chịu, có tâm chỉ điểm hắn một chút, thở dài nói: “Chỉ sợ trong cung này e rằng sẽ có biến đổi. Phía tây vị kia, chỉ sợ không thể một người nữa.” Mẫn Phi Tiên Du cung ở phía tây Đại Minh Cung.

Tiểu Thuận Tử cả đời được hắn dạy dỗ, không khỏi lại hỏi: “Kia ngài lần này được phái đi, phải chăng là chuyện trọng đại thật sự sao.”

Lộc Hải lại lắc đầu, nói cho Tiểu Thuận Tử một ít chuyện tiền triều lúc trước bên trong: “Muốn nói chuyện trọng đại cũng không hẳn vậy, ai biết vị bên trong này liệu có phải Phù Huệ phu nhân thứ hai hay không?”

Chờ tới bên trong nội vụ phủ, Lộc Hải tuyên ý chỉ của hoàng đế. Lại nhắc nhở bên trong phủ nhanh chế tạo gấp gáp tất cả đồ vật mới của phân vị chiêu nghi nương nương.

Tiểu Thuận Tử mới hiểu ra ý trong lời nói của Lộc Hải, hoá ra là Phương tiệp dư thừa sủng không đến mấy ngày, thế nhưng đã lắc mình thành chiêu nghi nương nương.