Chương 45: Hy vọng

Edit: xuxu6565

Ý nghĩ này so với bị phạt quỳ nhưng còn đáng sợ hơn ngàn lần, Hộ Nghi vội vàng xua tan ý niệm này trong đầu, tâm tư xoay chuyển nhiều, đã có rất nhiều người tới.

Con đường này muốn đi Tiên Du cung nhất định phải đi qua, khoảng cách canh giờ thỉnh an Mẫn Phi càng lúc càng gần. Trên đường phi tần cung nữ cũng càng nhiều lên, thấy nàng quần áo bất chỉnh, lại mặc thường phục của hoàng đế, đều không khỏi nổi lên ba phần toan ý. Những người ngày thường không tranh đấu gì, cũng đều không muốn dính thị phi, mang theo thị nữ đi đường vòng cũng không coi là tội.

Có người đanh đá, trực tiếp mang theo cung nữ từ bên cạnh đi qua, phân vị phân cao chút mắng vài câu, phân vị thấp chút che miệng nhẹ giọng cười nhạo, hoặc chỉ vào thị nữ chỉ cây dâu mắng cây hòe, đều có.

Lại có Cung phi từ trước đến nay đoan trang ôn hòa lại đây, Trúc Thanh tự cho là nhìn thấy một tia hy vọng, vội quỳ xuống tìm nàng ta cầu tình. Nàng hỏi rõ duyên cớ, lại thấy Hộ Nghi một thân y phục đế vương, cũng không khỏi nói: “Hoá ra là như thế, tiệp dư đối với Lí chiêu nghi thất lễ trước, nàng tự nhiên có thể phạt ngươi. Tiệp dư vừa vào cung nổi bật quá thịnh, vẫn là nên sớm tỉnh lại.”

Cam Thảo trông coi bên cạnh không nhịn xuống cười ra một tiếng, cũng bị Cung phi đánh một gậy, giáo huấn một phen, liền tự mang theo cung nhân rời đi.

Đến Cung phi đều mặc kệ việc này, Cam Thảo tự cho là được ý, thấy Cung phi đi xa, trên mặt xa xả cười tới: “Đến Cung phi nương nương đều nói như vậy, tiệp dư vẫn nên sớm tỉnh lại.”

Hộ Nghi vốn cũng chỉ khoác một chiếc áo ngoài, quỳ xuống đầu gối cũng không được che lại, cơ hồ là đem một đôi đầu gối trắng mịn trực tiếp quỳ gối trên đường sỏi đá, quỳ như vậy trong chốc lát, tinh thần đã hoảng hốt, đối với Cam Thảo nói nàng đã không có dư lực bận tâm, toàn bộ tâm thần đều đang kiên trì suy nghĩ sao cho chuyện này hạ xuống.

Nhất thời lại nghe Trúc Thanh vui mừng khôn xiết nói: “Nghe nói Hứa thải nữ từ trước tuyển tú đã cùng tiệp dư chúng ta hợp nhau, này một chút tiệp dư thật sự là chịu đựng không nổi, chốc nữa Hứa thải nữ đi qua nhờ nàng ấy hướng Mẫn Phi nương nương cầu tình, bỏ qua cho tiệp dư.”

Hộ Nghi miễn cưỡng nâng cao tinh thần, phát hiện Hứa Lan Chu cách nàng ba bước, đầy mặt khó xử, hiển nhiên đang suy nghĩ có nên vì giao tình lúc trước mà dính vào chuyện thị phi này hay không.

Sau một lúc lâu vẫn đi tới, cúi người hướng Hộ Nghi nói: “Tiệp dư yên tâm, chờ ta nếu có cơ hội, ta tất sẽ hướng Mẫn Phi nương nương cầu tình.” Liếc mắt một cái lại nhìn qua trên người Hộ Nghi, thấy y phục trên người nàng cùng bộ dạng rõ ràng mới vừa được sủng ái, ánh mắt tối sầm vài phần, liền cùng một người khác cùng nhau đi Tiên Du cung.

Hộ Nghi lúc này mới thấy rõ một người khác xa xa nhìn lại là Tần Nguyệt Lai, không biết duyên cớ ra sao, thế nhưng có thể không tiến lên chế nhạo nàng, chỉ lạnh lùng ngó nàng liếc mắt một cái, cùng Hứa Lan Chu rời đi.

Hộ Nghi cảm thấy chỗ đầu gối như bị kim đâm đau đớn càng ngày càng rõ ràng, khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, cả người đã lung lay sắp đổ. Hộ Nghi chỉ phải liều mạng nghĩ tới chuyện khác phân tán lực chú ý.

Nhất thời nhớ tới lúc khi mẹ kế mới vừa vào cửa, nói nàng tuổi nhỏ tang mẫu không có quy củ, muốn một lần nữa dạy nàng, trên thực tế hơi có không như ý, thường xuyên bắt nàng quỳ, một khi quỳ chính là nửa ngày. Khi đó có thể chịu đựng có lẽ là bởi vì lúc ấy căn bản là không tồn tại bất luận hy vọng gì, rõ ràng biết, dù có quỳ đến gãy chân, cũng không có người nói chuyện giúp nàng. Kia còn có thể như thế nào đâu, chỉ có thể quỳ, chờ mẹ kế vừa lòng, lại trở về phòng bôi thuốc cho chính mình cũng liền thôi.

Hộ Nghi hồi ức đến tận đây, đột nhiên giật mình một cái. Hiện tại vì sao, chẳng lẽ lại hy vọng sao, nàng cười khổ một tiếng, cười chính mình trên đời này lại có vọng tưởng không nên nhất. Thân mình lại chống đỡ không được, trước khi ý thức biến mất, chỉ cảm thấy ngã vào một l*иg ngực quen thuộc, trong chóp mũi một sợi Long Tiên Hương nhàn nhạt, vẫn luôn kéo dài không tiêu tan.