Chương 12: Gặp hoàng đế

Edit: xuxu6565

Mấy người phía trên nhìn qua vài tú nữ, có lẽ Tần Nguyệt Lai đứng trước quá xuất chúng, hay là nhìn cả một buổi sáng cũng cảm thấy mỏi mệt, mấy tú nữ này cũng không được chọn, mấy người uể oải lui, thần sắc ảm đạm.

Tú nữ đằng trước Hộ Nghi cũng chỉ được chọn làm nữ quan, nàng ta hành xong lễ mới vừa lui ra, đã có thái giám cao giọng nói: “Nữ nhi tú tài Phương Ninh Phương Hộ Nghi, nhân sĩ Tô Châu, mười năm tuổi.”

Thái giám mới vừa báo xong hai chữ “Tú tài”, Mẫn Phi liền cười một tiếng, nàng ta xuất thân nhà cao cửa rộng, luôn luôn đối với nữ tử dân gian được chọn lựa rất là khinh thường. Lí chiêu nghi che miệng, cũng ha ha cười hai tiếng, ý xem thường rõ ràng.

Hộ Nghi phảng phất giống như chưa phát hiện, nàng nghe thái giám truyền báo xong, đem khóe môi nâng lên độ cong đẹp nhất, mới ngẩng đầu lên, đem một khuôn mặt như chạm ngọc lộ ra trước tầm mắt mọi người, mắt sáng như sao trời, lông mi như cánh bướm hơi hơi rung động, không dám nhìn thẳng thiên nhan.

Mọi người mặc dù đã điện tuyển duyệt qua mấy chục mỹ nhân, trong hậu cung cũng đã nhìn quen mỹ nhân mỗi người một vẻ, vốn dĩ đối sắc đẹp rất có sức lực chống cự. Nhưng Hộ Nghi một khuôn mặt này, nhan sắc này, lại căn bản chưa gặp qua bao giờ, cho dù còn cách Hộ Nghi một khoảng cách, nàng ăn mặc cung trang thống nhất, đều mang đến cảm giác bức người, nhan sắc như đoá hoa kiều diễm.

Mấy phi tần đang cười nhạo xuất thân của nàng lập tức cười không nổi, Yến Thành Đế vốn dĩ đang dựa vào ở ghế trên, thần thái lười nhác, chán đến chết mà hướng bên dưới liếc qua, vừa thấy khuôn mặt Hộ Nghi, không tự giác mà ngồi thẳng thân mình, cầm lòng không đậu cảm thán nói: “Nhan sắc như trăng trên trời như hoa dưới đất, phảng phất lại giống như tiên tử hạ phàm.” Lại xem nàng nửa rũ mắt, dáng người yểu điệu cúi người, thanh âm ôn nhu nói: “Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm.”

Hộ Nghi lúc này mới giương mắt lên nhìn lại, nam nhân ngồi ở chính giữa trên dưới hai tám hai chín tuổi, đầu đội kim quan, người mặc long bào màu đen tuyền hoạ tiết long bào chân long uốn lượn, ngũ quan tuấn mỹ, hai tròng mắt sắc bén mà sâu thẳm, lấp lánh, trong uy nghiêm lại tự mang theo tư thái phong lưu, dù hắn không phải thân phận đế vương, cũng có thể làm các cô nương gia khuê tú khăng khăng gả cho hắn.

Lúc này bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đánh giá, Hộ Nghi chỉ cảm thấy chính mình như bị lão hổ nhìn thẳng con mồi, hơi có chút nhúc nhích liền sẽ bị ăn vào bụng, nàng nhất thời căng thẳng, không dám nhìn thẳng, đành phải làm bộ trong lúc vô tình chuyển qua ánh mắt, nhìn về phi tử bên cạnh hắn.

Ngồi bên tay trái Yến Thành Đế là Mẫn Phi, bộ dáng mỹ nhân thiên kiều bá mị, búi tóc song đao kế, trong búi tóc cài trâm ngọc, hai bên nghiêng cắm bộ diêu khổng tước tinh tuý điểm ngọc, một bộ tơ vàng thiến hồng gấm Tứ Xuyên thêu hoa văn thược dược, càng thêm minh diễm đẹp đẽ quý giá.

Bên tay phải là Cung phi, người cũng như phong hào, sinh đến đoan trang thanh nhã, cử chỉ kính cẩn, nhưng chỉ búi tóc triều vân kế đơn giản, cũng không dùng quá nhiều trang sức, cắm mấy hoa trâm bạch ngọc khảm, mặc cung trang, cử chỉ đoan đoan chính chính ngồi ở vị trí, cũng không nói chuyện.

Bên dưới Cung phi là Lí chiêu nghi, đây là nữ tử có tướng mạo anh khí, đôi mắt đẹp dài, mũi cao thẳng, dáng người cao, đem một đầu tóc đen bóng búi lại, dùng trâm bạc mạ vàng khảm đá quý xuyên châu, một thân y phục hoa lệ lụa như ý, cũng bị nàng ăn mặc thành phấn chấn oai hùng.

Hộ Nghi lại lần nữa đem ánh mắt ở trên người Yến Thành Đế, hắn trong ánh mắt rất có hứng thú, mang theo chút thưởng thức cùng nhất định phải có được, lại trên dưới đánh giá dáng người nàng. Thuận tiện cho hắn đánh giá, hôm nay nàng mặc một thân xiêm y mỏng nhẹ xuyên thấu đến da thịt bên trong, da thịt trắng như tuyết phấn má đào hoa như ẩn như hiện, người vẫn luôn đứng thẳng, trước lồi sau vểnh, đồ vật trong hậu huyệt vẫn luôn như ẩn như hiện cắm vào, phía trước chỗ kiều nộn nhất đã tẩm ướt, dính trên y phục, trên mặt phù dung cũng nhiễm một tia đỏ ửng, ánh mắt càng giống như bị mưa xuân thấm qua giống nhau triền miên.