Chương 11: Mẫn Phi

Edit: xuxu6565

Chúng nữ tử phía dưới nghe xong những lời Vương ma ma nói lần này, một đám thu xếp tinh thần, đã bắt đầu sửa sang lại dung nhan, không ít tú nữ đều có dã tâm bừng bừng, thề muốn trên điện có thể diện.

Hộ Nghi cũng không ngoại lệ, nàng vuốt lại xiêm y, lại đem tóc mai có chút rời rạc vén lên, cũng hoàn toàn không dám uống trà, sợ đến lúc đó muốn đi ngoài bất nhã, chỉ dùng nước làm ướt môi, làm sắc môi có vẻ càng thêm trơn bóng mê người.

Không biết đợi bao lâu, chủ điện bên kia xa xa thông truyền đến thanh âm lễ bái, cửa điện đóng, các nàng tất nhiên nhìn không tới, chỉ thấy Vương ma ma cùng Đào ma ma hai người tiến vào, hướng nhóm tú nữ mười người ngồi phía trước: “Các cô nương, mời vào điện.”

Nhóm tú nữ mười người kia vừa vui lại vừa lo sợ, vội vàng đứng vào đội ngũ, đoàn người theo hướng chủ điện mà đi tới. Lại qua ba mươi phút, cửa phụ điện sáu tú nữ hoa dung thất sắc uể oải bước ra, đây là không được tuyển trở thành nữ quan, sẽ bị dẫn đến một phòng khác chờ, toàn bộ sau khi kết thúc đưa tới Vĩnh Hạng. Đến nỗi bốn người được chọn, sẽ được đưa tới đông điện, lúc sau sẽ được phân đi các cung điện.

Ước chừng qua một canh giờ, lúc sau, đã chỉ còn lại có Hộ Nghi, Dư Tương Giảm, Tần Nguyệt Lai ở nhóm người cuối cùng, Hứa Lan Chu ở nhóm thứ ba, Hộ Nghi vừa mới lưu ý đánh giá các tú nữ không được tuyển, vẫn chưa nhìn thấy nàng, đoán chừng đã được chọn làm phi tần. Nhưng Hộ Nghi lại tính, đã chọn mười bảy vị phi tần, nàng không khỏi lòng nóng như lửa đốt, trên mặt lại là một chút cũng không lộ ra.

Vương ma ma cùng Đào ma ma đã tiến vào gọi, các nàng đi đến cửa chủ điện, đoàn người theo hàng dọc, Tần Nguyệt Lai đi đầu, dáng người thướt tha đi vào trong điện, hành lễ, đồng thời ngân nga nói: “Bệ hạ vạn an, nương nương kim an.”

Dưới bậc có thái giám cao giọng nói: “Miễn lễ.” Chúng nữ tử đồng thanh hô: “Tạ bệ hạ vạn tuế, nương nương thiên tuế.” Lúc này mới dám đứng dậy, nhưng vẫn phải cúi đầu nhìn mặt đất, không dám ngẩng đầu.

Lại có một thái giám khác nói: “ Nữ nhi An quốc tướng quân Tần Liệt đích nữ Tần Nguyệt Lai, mười sáu tuổi.” Tần Nguyệt Lai lúc này mới ngẩng đầu nâng mặt lên, ý cười nhàn nhạt, để người ngồi trên điện đánh giá.

Hộ Nghi đứng ở vị trí thứ sáu, là vị trí tương đối ở phía sau, đứng đằng trước nàng là một vị tú nữ khung xương so với nàng lớn hơn chút, vóc người cũng cao hơn nàng một chút, vừa lúc đem nàng che kín mít, không khỏi càng nôn nóng, lại nghe thấy giọng nam nhân trầm thấp cười nói: “Tần Liệt tướng mạo hung hãn, sao sinh ra được nữ nhi kiều diễm, chẳng lẽ là giống mẫu thân” Hộ Nghi minh bạch, thanh âm này là của Yến Thành Đế.

Nữ tử ở bên kiều mị, phụ họa cười nói: “Thần thϊếp trước kia ở trên cung yến thật ra cũng gặp qua Tần phu nhân, con người thanh tú nhã nhặn, vị cô nương này cũng chỉ có mấy phần giống mẫu thân.”

Tần Nguyệt Lai vén áo thi lễ, tự nhiên hào phóng nói: “Nếu luận dung mạo, tiểu nữ cùng mẫu thân không phải rất giống, nghe lão nhân bên người nói, tiểu nữ có chút giống bà ngoại Vinh Khang quận chúa.”

Yến Thành Đế trầm ngâm một lát mới cười nói: “Trẫm nghĩ tới, Vinh Khang biểu cô tổ mẫu năm đó gả thấp cho Trần gia, như vậy vừa thấy xác thực có ba phần giống nhau. Như thế tính ra, ngươi cùng trẫm còn có quan hệ thân thích đấy.” Trần gia là nhà ngoại của Tần Nguyệt Lai, trưởng nữ của Vinh Khang quận chúa gả cho An quốc tướng quân Tần Liệt, đó là mẫu thân Tần Nguyệt Lai.

Tần Nguyệt Lai nghe vậy cười: “Đây là phúc khí của tiểu nữ.”

Mấy phi tần bên cạnh cũng cười nói: “Đã là biểu muội của bệ hạ, chỉ sợ phong thải nữ, ngự nữ liền không thích hợp.”

Yến Thành Đế lười biếng gật đầu: “Cũng muốn xem mặt mũi Vinh Khang biểu cô tổ mẫu, liền để phân vị tài tử cũng không sao. Trong khuê danh có chữ "nguyệt", liền ban Ấn Nguyệt Các, tạm thời để nàng ở đây một người đi.”

Giọng nữ tử lúc trước kiều mị, cười dỗi nói: “Vâng, thần thϊếp chờ lát nữa kêu người an bài tốt, rốt cuộc là biểu muội, bệ hạ không thể bất công, cảnh trí ở Ấn Nguyệt Các quang cảnh cũng tốt, nơi đây lại rộng thoáng, trước kia cũng nhiều muội muội mong muốn, bệ hạ cũng chưa cho. Nay để cho biểu muội, lập tức liền cho, còn luyến tiếc biểu muội ở cùng người khác.” Có thể an bài cung điện, là chưởng quản lục cung Mẫn Phi.

Yến Thành Đế cười nhéo cằm Mẫn Phi, trêu đùa: “Trẫm có đồ tốt còn phải không đưa cho nàng sao, này một chút sao lại ở đây ăn dấm.”

Mẫn Phi kiều mị mà liếc xéo Yến Thành Đế một cái, lui về vị trí ngồi. Phía dưới Tần Nguyệt Lai đã cảm tạ long ân, đứng lui sang một bên, chờ tú nữ kế tiếp.