Triệu Mẫn nhìn bóng dáng Chu Chỉ Nhược, nghe Chu Chỉ Nhược bình thản nói những lời đó, trong lòng của nàng đầy nghi hoặc. Triệu Mẫn ngồi dậy, nhìn chằm chằm Chu Chỉ Nhược, tức giận nói: "Chu Chỉ Nhược, ngươi lặp lại một lần nữa những lời ngươi vừa nói cho ta nghe!"
Ngữ khí của Triệu Mẫn khiến cả người Chu Chỉ Nhược run lên. Nàng đưa lưng về phía Triệu Mẫn, cố gắng khôi phục tâm tình, hai tay nắm chặt, hít một hơi, nói: "Ta nói, từ nay về sau, chúng ta đừng gặp nhau nữa."
"Không đúng!" Triệu Mẫn xuống giường, đi đến bên người Chu Chỉ Nhược, kéo Chu Chỉ Nhược đối mặt với nàng, nói: "Ngươi nhìn vào mắt ta, thật tâm nói, nhìn vào mắt ta mà nói!" Triệu Mẫn biết những lời đó chỉ là nói dối, nếu không, những điều thốt ra ngày hôm qua, khi Chu Chỉ Nhược say rượu, là cái gì.
"Ta…" Căn bản Chu Chỉ Nhược không dám nhìn vào mắt Triệu Mẫn. Nàng sợ những thứ nàng vất vả ngụy tạo sẽ bị đánh sụp bởi ánh mắt đó.
"Chu Chỉ Nhược, ngươi không dám nhìn ta, có phải là ngươi sợ, đúng không? Trong lòng ngươi còn có ta, đúng không!" Triệu Mẫn hỏi ép Chu Chỉ Nhược.
"Ngươi…" Chu Chỉ Nhược đẩy Triệu Mẫn. Người kia càng ngày càng gần, hơi thở càng lúc càng rõ ràng, khiến cho Chu Chỉ Nhược không biết làm sao ứng phó. "Ngươi đứng xa ra một chút." Âm thanh Chu Chỉ Nhược không thể nhỏ hơn nữa.
"Không." Triệu Mẫn ôm lấy thắt lưng Chu Chỉ Nhược, không cho Chu Chỉ Nhược thoát khỏi ngực của mình, nàng nhìn vào mắt Chu Chỉ Nhược, từng chữ từng chữ nói: "Nều ngươi bỏ được ta, vì sao phải một mình uống rượu sầu? Chu Chỉ Nhược, dũng khí của ngươi đâu, ngươi có muốn ta đem những lời ngươi đã nói khi say, nói lại một lần nữa!"
"…" Chu Chỉ Nhược đối với chuyện tối hôm qua hoàn toàn không có ấn tượng. Nàng mím môi, liếc nhìn Triệu Mẫn một cái, lắc đầu. "Hôm qua thật thất lễ, ta cũng không rõ mình đã nói gì, ngươi xem như ta say rượu nói mê đi."
"Chu Chỉ Nhược, ngươi nên biết đạo lý rượu vào nói ra lời chân tình." Triệu Mẫn nói: "Ta không tin những gì ngươi vừa nói. Những lời tối hôm qua và hiện tại, hoàn toàn khác nhau."
"Ta…" Chu Chỉ Nhược không nói gì, nàng thở dài, chống cự lại vòng tay của Triệu Mẫn: "Dù bây giờ ta nói dối thì sao? Triệu Mẫn, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi chưa đủ thương tổn sao? Chẳng lẽ ngươi… không hận ta sao? Triệu Mẫn, chúng ta ở bên nhau chỉ có đau khổ, không bằng, chỉ giữ lại những điều tốt đẹp." Chu Chỉ Nhược nói xong, muốn rời đi.
"Chu Chỉ Nhược!" Triệu Mẫn gọi Chu Chỉ Nhược lại, nói: "Ngươi kêu ta chờ ngươi, ngươi nói khi ngươi gạt bỏ được gánh nặng, ngươi sẽ theo ta, chẳng lẽ ngươi đã quên! Chu Chỉ Nhược, ta cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi dám bước khỏi cánh cửa này, ta sẽ bám lấy ngươi đến chết!"
Chu Chỉ Nhược nghe được những lời Triệu Mẫn nói, quả thực ngừng lại. Nàng đứng trong phòng, đi cũng không được, ở cũng không xong. Triệu Mẫn nhìn bộ dáng khó xử của Chu Chỉ Nhược, đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không có gì để nói với ta sao? Chu Chỉ Nhược, những lời tận đáy lòng của ngươi đâu? Ngươi không dám nói với ta sao?"
Chu Chỉ Nhược nghe thấy, nàng do dự. Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược vẫn không có dũng khí, bộ dáng do do dự dự, Triệu Mẫn phát cáu, nàng hướng về phái Chu Chỉ Nhược, hô lớn: "Chu Chỉ Nhược, đồ ngốc, ngươi là đồ ngu ngốc! Ngươi có biết hay không, ta vì ngươi, đã xém chết; ngươi có biết hay không, ta vì ngươi, suýt nữa nhà tan cửa nát; ngươi có biết hay không, ta vì ngươi, đào hôn, cự tuyệt Trát Nha Đốc, ca ca của ta vì giúp ta, hắn đã chết! Ca ca ruột thịt của ta đã chết, người ca ca từ nhỏ đến lớn đều rất hiểu ta đã chết! Ngươi có biết hay không, ta vì ngươi, trở thành tội nhân thiên cổ của gia tộc! Ngươi có biết hay không, ta vì ngươi…" Triệu Mẫn không nói được nữa, nước mắt rơi, nàng nhìn chằm chằm Chu Chỉ Nhược, chậm rãi nói:
"Thất vương gia bức ta thành thân với với nhi tử của hắn, ta không muốn, thậm chí nghĩ tới cái chết, ngươi có biết là vì cái gì hay không? Bởi vì trong lòng ta có ngươi, ta yêu, người ta yêu là ngươi!"
Chu Chỉ Nhược không nghĩ tới trong khoảng thời gian đó, Triệu Mẫn gặp phải nhiều chuyện tình như vậy. Nhìn những giọt nước mắt của Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược hoảng hốt, nàng không nghĩ Triệu Mẫn sẽ khóc, nó sẽ khiến lòng nàng tan nát. Những giọt nước mắt của Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược không muốn nhìn thấy.
"Ta phản bội gia tộc, ta sẽ hại chết phụ thân và những người trong tộc! Ta trở thành tội nhân thiên cổ của gia tộc, ta vì cái gì? Chu Chỉ Nhược, ta vì ngươi! Chu Chỉ Ngươi, ngươi đừng giả vờ nữa! Ngươi thử hỏi chính mình xem, thật ra ngươi muốn gì! Ngươi không thể sống vì bản thân một lần sao?!!!"
"Ta…" Chu Chỉ Nhược cứng miệng, không trả lời được.
"Ta tưởng rằng, ta tìm gặp ngươi, ngươi sẽ nói với ta: không lo, chúng ta sẽ ở bên nhau một lần nữa. Nhưng vì cái gì, vì cái gì ngươi đối với ta như vậy!" Đột nhiên Triệu Mẫn đến gần Chu Chỉ Nhược, ôm lấy Chu Chỉ Nhược đặt lên giường, đem Chu Chỉ Nhược đặt dưới thân, "Chu Chỉ Nhược, ta hận ngươi, ta hận ngươi! Ta chán ghét ngươi, ta chán chết đồ chết băm ngươi! Nhưng, vì sao, vì sao ta vẫn yêu ngươi!" Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược bằng ánh mắt thương tâm, đầu nàng vùi vào l*иg ngực Chu Chỉ Nhược, khóc lớn.
Đầu nàng vẫn đặt ở trước ngực Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn rầu rĩ nói: "Ta mặc kệ ngươi nghĩ ta thế nào, ta cũng không quản ngươi xem ta là loại người gì, càng không cần biết địa vị ta trong lòng ngươi. Ta chỉ muốn ngươi biết, Triệu Mẫn ta không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm. Yêu chính là yêu."
Chu Chỉ Nhược nhìn bộ dáng Triệu Mẫn, cảm thấy mềm lòng. Nàng im lặng nằm trên giường, nhìn Triệu Mẫn khóc, ngón tay dùng sức nắm lấy khăn trải giường, dùng sức đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Trầm mặc thật lâu, Chu Chỉ Nhược dời tầm mắt khỏi Triệu Mẫn, nàng ôm lấy Triệu Mẫn nói: "Ta không thể buông ngươi được, càng không thể để ngươi theo người khác."
Triệu Mẫn nghe được lời này của Chu Chỉ Nhược, gương mặt đầy nước mắt ngẩng lên nhìn Chu Chỉ Nhược, dường như không rõ được chuyện gì. "Thật sao?"
"Ta không muốn lừa dối ngươi, cũng không muốn tiếp tục gạt chính mình. Ta thật sự luyến tiếc ngươi. Chỉ cần nghĩ đến việc ngươi phải thành thân với người khác, lòng ta đau như bị xé ngàn mảnh. Vừa nghĩ tới ngươi có thể hận ta, ta không còn dũng khí gặp ngươi. Nhưng ta cũng lại rất muốn được thấy ngươi, ta…"
Chu Chỉ Nhược ôm Triệu Mẫn, những người tâm tư trống rỗng như được đền bù, lòng ngực nàng bây giờ tràn đầy một loại cảm giác thỏa mãn mà mấy ngày nay không thể tìm thấy.
"Ta không hận ngươi, cho tới bây giờ, chưa từng hận ngươi. Nhưng lúc ngươi đẩy ta đi, chỗ này có chút đau." Triệu Mẫn kéo tay Chu Chỉ Nhược, đặt lên ngực mình. "Chỉ khi nhìn thấy ngươi, nơi này mới hết đau."
Tay Chu Chỉ Nhược đặt ở trước ngực Triệu Mẫn, cảm giác được vật mềm mại trong tay mình khiến cho mặt Chu Chỉ Nhược đỏ lên, tim đập mạnh. Nàng rút tay về, nuốt nước miếng, lại hít sâu vài lần, sau đó tâm tình mới tạm ổn.
Chu Chỉ Nhược thoát khỏi Triệu Mẫn, nhưng mặt vẫn ửng hồng. Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn, một loại cảm giác kì lạ trong lòng Chu Chỉ Nhược tràn ra. Ngứa ngáy, tê dại, còn có chút cảm giác thú vị. Chu Chỉ Nhược không chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng hiểu rõ loại cảm giác này chính là du͙© vọиɠ trong đáy lòng của nàng. Cảm giác du͙© vọиɠ trong lòng nàng đang tràn ra.
"Chỉ Nhược, ngươi sao vậy?" Triệu Mẫn thấy bộ dáng Chu Chỉ Nhược không bình thường, nàng tiến đến gần hỏi Chu Chỉ Nhược.
Thể chất Chu Chỉ Nhược vốn mẫn cảm, bị Triệu Mẫn đυ.ng chạm như vậy, càng thêm ngứa. Cả người nàng run run, vội vàng đẩy Triệu Mẫn ra.
Triệu Mẫn thình lình bị đẩy, ngã lăn trên mặt đất. Triệu Mẫn xoa cái mông đau, đột nhiên thay đổi thái độ nhìn Chu Chỉ Nhược, trong lòng rất buồn bực. "Chỉ Nhược, ngươi làm gì vậy?" Triệu Mẫn oán giận trách một câu.
Chu Chỉ Nhược nghe thấy Triệu Mẫn nói vậy, trong lòng lại không yên. "Ách… Ta, ta… A, không, không… Không có gì." Chu Chỉ Nhược lắp bắp trả lời.
"Hở? Chỉ Nhược, ta cảm thấy ngươi rất kỳ lạ." Triệu Mẫn đứng dậy, giữ chặt Chu Chỉ Nhược, cẩn thận nhìn nhìn. "Kỳ quái, không thấy chỗ nào kỳ lạ mới thật lạ." Triệu Mẫn nắm cổ tay Chu Chỉ Nhược, bắt mạch cho Chu Chỉ Nhược. "Cũng không có gì nốt." Triệu Mẫn nhìn gương mặt hồng hồng của Chu Chỉ Nhược, nghĩ đến chuyện nàng say rượu, sờ sờ đầu Chu Chỉ Nhược, "Hoàn toàn không bị gì cả."
Chu Chỉ Nhược bị Triệu Mẫn làm cho buồn bực, chẳng lẽ nàng ta không có loại cảm giác này? Hoàn toàn không có cảm giác nào sao? Chu Chỉ Nhược kéo tay Triệu Mẫn đang đặt trên trán mình xuống, nói: "Ta không sao."
"Thật không sao chứ?" Triệu Mẫn vẫn không yên lòng.
"Ừ." Chu Chỉ Nhược lên tiếng, còn nói thêm: "Sau này, ngươi đừng như vậy nữa."
"Như vậy?" Triệu Mẫn nghiêng đầu hỏi: "Cái gì như vậy?"
"Thì là…" Chu Chỉ Nhược đỏ mặt, không dám nhìn Triệu Mẫn, nhỏ giọng nói: "Là đừng… Đừng cầm lấy tay ta sờ bậy bạ…"
"Hả?" Triệu Mẫn lên tiếng nghi hoặc, rồi hình như là đột nhiên thông suốt, sau đó cười "Khanh khách", "Thì ra là vậy." Triệu Mẫn ôm lấy Chu Chỉ Nhược từ phía sau, vươn đầu lưỡi liếʍ một chút ở vành tai của Chu Chỉ Nhược.
"Chỉ Nhược của ta đang nghĩ bậy."
"Mẫn Mẫn…" Chu Chỉ Nhược bị Triệu Mẫn làm cho lúng túng, nàng lắc lắc thân thể, hờn dỗi gọi tên Triệu Mẫn.
"Kêu lần nữa đi." Triệu Mẫn nghe Chu Chỉ Nhược gọi tên mình, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Đây không phải là lần đầu tiên Chu Chỉ Nhược kêu tên nàng, nhưng là lần đầu tiên Chu Chỉ Nhược ở trước mặt nàng gọi tên như vậy. Triệu Mẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
"Mẫn Mẫn." Chu Chỉ Nhược nghe theo, gọi lại một lần nữa.
"Chỉ Nhược…" Tay Triệu Mẫn không còn ngoan ngoãn nữa, nó di chuyển khắp người Chu Chỉ Nhược. Môi Triệu Mẫn hôn lên cổ Chu Chỉ Nhược, nhẹ giọng nói: "Ta yêu nàng, Chỉ Nhược, ta yêu nàng…" Ta đối với nàng là tình yêu sâu nặng, khắc cốt ghi tâm, thẩm thấu linh hồn.
Lần này, Chu Chỉ Nhược bị Triệu Mẫn làm cho cứng đờ cả người, cả nhúc nhích cũng không dám. "Mẫn Mẫn… Đừng…" Thân thể Chu Chỉ Nhược cứng ngắc, ngay cả cổ cũng tựa như bị cố định, âm thanh nhỏ nhẹ đáng thương. "Đừng…"