Chương 45: Say rượu nói lời thật lòng

Triệu Mẫn vẫn nhìn theo Chu Chỉ Nhược, nàng theo Chu Chỉ Nhược đi vào khách điếm, nhìn thấy Chu Chỉ Nhược gọi tiểu nhị đem rượu ra, uống cạn một ly rồi lại một ly. Triệu Mẫn nhìn thấy cảm thấy rất đau lòng. Dường như nàng nhìn nhất cự nhất động của Chu Chỉ Nhược, những chén rượu chồng chất trước mặt Chu Chỉ Nhược càng ngày càng nhiều. Mặt Chu Chỉ Nhược càng lúc càng hồng, Triệu Mẫn không nhịn được nữa, đi đến phía trước, ngăn Chu Chỉ Nhược nâng chén uống tiếp.

"Đừng uống nữa, ngươi uống nhiều rồi." Thanh âm Triệu Mẫn ôn nhu. Ta đối với ngươi, quả nhiên là hận không thể gỡ bỏ.

Chu Chỉ Nhược nghe thấy âm thanh, giương mắt liếc nhìn Triệu Mẫn một cái, rồi rủ mắt xuống, đẩy tay Triệu Mẫn, nói: "Không cần ngươi quan tâm."

Triệu Mẫn nghe Chu Chỉ Nhược nói vậy, bất giác nhíu mày, nàng chán ghét nhìn Chu Chỉ Nhược như bây giờ. Triệu Mẫn giơ tay lên, hất chén rượu Chủ Chỉ Nhược, nói: "Đủ rồi! Ngươi làm vậy cho ai xem! Chu Chỉ Nhược, ta cho ngươi biết, người đừng tưởng ta sẽ mềm lòng. Chu Chỉ Nhược, ngươi tỉnh lại cho ta, có nghe thấy không?" Triệu Mẫn nói xong, đem tất cả rượu trên bàn ném hết xuống đất.

Chu Chỉ Nhược yên lặng nhìn động tác của Triệu Mẫn, nhìn Triệu Mẫn đập vỡ vò rượu, Chu Chỉ Nhược cũng không lên tiếng ngăn cản. Đợi khi Triệu Mẫn ném vỡ hết rượu, ý thức của Chu Chỉ Nhược cũng không còn nữa, nàng hốt hoảng nhìn người trước mắt, "Mẫn… Mẫn…" Chu Chỉ Nhược nói một câu rồi ngất đi.

Triệu Mẫn nghe được tiếng Chu Chỉ Nhược gọi, nàng còn tưởng mình bị ảo giác. Nàng gọi ta phải không? Triệu Mẫn nhìn qua Chu Chỉ Nhược mới phát hiện Chu Chỉ Nhược say rượu ngủ thϊếp đi rồi. Triệu Mẫn thở dài, đi đến, nâng người Chu Chỉ Nhược, mang nàng ta về phòng trọ của mình.

Triệu Mẫn đặt Chu Chỉ Nhược lên giường, nhìn hai má Chu Chỉ Nhược đỏ ửng, trong lòng Triệu Mẫn nảy sinh một chút rung động kỳ lạ.

Triệu Mẫn cầm khăn mặt, nhún vào thau nước, sau đó lau lên hai má Chu Chỉ Nhược. "Nè, thật ra trong lòng ngươi đang nghĩ gì hả?" Triệu Mẫn muốn làm rõ suy nghĩ của trong lòng Chu Chỉ Nhược. Nếu trong lòng không nàng thì đã không uống say như vậy, nhưng nếu trong lòng thực có nàng, tại sao lại không nói rõ cho nàng biết?

"A…" Bởi vì Chu Chỉ Nhược cảm giác được sự mát dịu của cái khăn mặt nên phát ra âm thanh.

Triệu Mẫn khẩn trương. Chu Chỉ Nhược sắp tỉnh? Làm sao bây giờ? Ta không biết phải đối mặt với nàng thế nào. Thời điểm Triệu Mẫn còn đang lo lắng, Chu Chỉ Nhược mở mắt. Tâm tình Triệu Mẫn như bị nghẹn lại ở cổ họng, không phát ra được âm thanh nào.

"Ách…" Triệu Mẫn chuẩn bị nói cái gì thì lại thấy Chu Chỉ Nhược đang nhìn quanh một vòng trong phòng, sau đó khẽ nhếch miệng, thở ra một hơi, rồi nhắm hai mắt lại.

"Phù…" Triệu Mẫn thở dài nhẹ nhõm, nàng vỗ l*иg ngực lo lắng của mình.

"Mẫn Mẫn…" Âm thanh Chu Chỉ Nhược truyền tới, điều này làm cho tâm tình Triệu Mẫn vừa trôi xuống không lâu lại tiếp tục bị nghẹn ở cổ họng.

"À, ừ…" Triệu Mẫn lên tiếng theo bản năng.

"Có phải ta… bị ảo giác?" Chu Chỉ Nhược thì thào tự hỏi.

"Hả?" Triệu Mẫn không rõ phải đáp thế nào.

"Chẳng phải hiện tại ngươi đang làm quận chúa ở phủ Nhữ Dương Vương và rất hận ta hay sao?" Cũng bởi vì nguyên nhân này, Chu Chỉ Nhược không ngần ngại nói ra suy nghĩ của mình.

"Hận ngươi?" Triệu Mẫn giật mình. Thì ra nàng ta nghĩ như vậy. Triệu Mẫn buông lỏng tâm tình xuống một chút, thấp giọng nói: "Vì sao? Vì sao ta phải hận ngươi?"

"Bởi vì…" Biểu tình trên mặt Chu Chỉ Nhược hiện ra vẻ cô đơn, nàng mở to hai mắt, tinh thần mê mang nhìn người trước mắt, sau đó nghiên đầu, đem mặt chôn vào cái gối, buồn bã nói: "Bởi vì chuyện thanh kiếm Ỷ Thiên, ta đã thương tổn ngươi, không phải sao?"

"Vậy ngươi…" Triệu Mẫn biết giờ phút này, ý thức của Chu Chỉ Nhược đang mơ hồ. Người thông minh như Triệu Mẫn, đương nhiên hiểu đạo lý rượu vào sẽ nói ra lời thật lòng. Triệu Mẫn ngừng một chút, hỏi Chu Chỉ Nhược:

"Vậy… trong lòng ngươi nghĩ gì?"

"Ta…" Chu Chỉ Nhược nghe xong câu hỏi của Triệu Mẫn, sắc mặt trở nên trắng bệch, cặp mắt không mở, nhưng nước mắt từ khóe mắt chảy ra. Chu Chỉ Nhược giơ tay lên, đặt lên ngực của mình. "Chỗ này, cảm giác đau quá."

Triệu Mẫn không nói gì, nàng nhìn bộ dáng Chu Chỉ Nhược, sắc mắt tái nhạt, hai mắt nhắm lại, để mặc nước mắt rơi. Trong lòng Triệu Mẫn vạn phần không thoải mái, nàng chán ghét nhìn Chu Chỉ Nhược rơi lệ, bộ dáng đó khiến nàng đau lòng.

Nhưng Chu Chỉ Nhược lại không để ý đến Triệu Mẫn. Câu hỏi của Triệu Mẫn giống như một bước đột phá, khiến cho toàn bộ tâm tư của Chu Chỉ Nhược không ngừng tràn ra. "Đau quá, lòng ra thật sự rất đau khi ta phải đẩy nàng đi, cả lúc ta nhận ra bản thân mình yêu nàng. Nhưng, nhưng di mệnh trước khi lâm chung của sư phụ, ta không thể không làm. Ta biết ta thương tổn nàng, ta cũng biết, ta… Có lẽ không có lý do nào để mong nàng tha thứ cho ta, nhưng nếu được gặp nàng, ta chỉ muốn nói cho nàng biết, ta thật sự rất quan tâm đến nàng…" Chu Chỉ Nhược nói xong, nước mắt không ngừng lại được, từ tiếng khóc nức nở nho nhỏ đã trở thành khóc như mưa, âm thanh run rẩy.

Triệu Mẫn đau lòng nhìn Chu Chỉ Nhược, muốn nói cho Chu Chỉ Nhược biết nàng không tức giận, nhưng Triệu Mẫn lại không nói nên lời. Trong lòng của nàng, kỳ thật không nghĩ sẽ dễ dàng tha thứ cho Chu Chỉ Nhược.

"Ngươi… Có nghĩ rằng, nàng chưa bao giờ hết hy vọng về ngươi, hoặc là… Nàng… Nàng đang đợi ngươi?" Triệu Mẫn hỏi, nàng chỉ muốn biết, Chu Chỉ Nhược có thể vì nàng làm vậy không.

"Nhưng nàng đã trở về làm quận chúa, nàng sẽ thành thân với nam tử của thất vương gia." Nghĩ đến đây, tim Chu Chỉ Nhược lại đau, cảm giác giống như bị một con dao đâm vào ngực, mỗi nhịp đập của trái tim sẽ kéo miệng vết thương, làm cho nó càng thêm đau đớn, máu tươi như muốn tuông từ trong ra đến bên ngoài, dường như phải để toàn thân đều dính vết máu thì mới thôi.

"Nên?" Triệu Mẫn bắt đầu hiểu được ý nghĩ của Chu Chỉ Nhược, nàng thật sự tức giận, giận Chu Chỉ Nhược dễ dàng buông bỏ, giận Chu Chỉ Nhược không có dũng khí.

"Nên ta chỉ có thể… quay về làm chương môn Nga Mi, còn nàng làm quận chúa phủ Nhữ Dương Vương." Chu Chỉ Nhược không quan tâm trên mặt càng lúc càng nhiều nước mắt, nước mắt vẫn như trước liên tục chảy ra, nàng bẩm lẩm: "Thật khó chịu, thật sự rất khó chịu. Trong lòng, nơi này đau quá, cảm giác như phải lôi trái tim dơ bẩn này khỏi người thì mới mong hết đau."

Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược, nước mắt cũng tuông ra, nàng lau nước mắt nói: "Chu Chỉ Nhược ngu ngốc, sao ngươi không đi tìm ta? Chỉ cần ngươi tìm tới, ta nhất định sẽ theo ngươi. Đồ ngốc Chu Chỉ Nhược."

Dường như Chu Chỉ Nhược không biết sự tồn tại của Triệu Mẫn, nàng co chân, tư thể tự bảo hộ mình, dường như trong phòng chỉ tồn tại mỗi mình nàng. Triệu Mẫn chưa từng thấy qua bộ dáng yếu đuối này của Chu Chỉ Nhược.

"Ta sẽ không thành thân với Trương Vô Kỵ, dù có chết cũng không, trong lòng ta, chỉcó nàng, chỉ có nàng…" Âm thanh rất nhỏ của Chu Chỉ Nhược truyền vào tai Triệu Mẫn, khiến Triệu Mẫn ngây người.

"Nè! Chu Chỉ Nhược! Ta không cho ngươi thành thân với Trương Vô Kỵ, ta cũng không thành thân với Trát Nha Đốc! Ngươi có nghe thấy không! Nếu không, ta sẽ hận ngươi cả đời! Chu Chỉ Nhược, ngươi nhớ kỹ cho ta!" Triệu Mẫn liều mạng lay người Chu Chỉ Nhược, nhưng Chu Chỉ Nhược lại không có chút phản ứng gì.

"Nè! Chu Chỉ Nhược!" Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược không có phản ứng, nàng trực tiếp leo lên giường, lay Chu Chỉ Nhược. "Chu Chỉ Nhược, còn không mau tỉnh rượu? Nghe không, mau tỉnh rượu cho ta!"

Triệu Mẫn nhìn gương mặt ửng hồng của Chu Chỉ Nhược, biết nàng không thể tỉnh rượu. Triệu Mẫn không rõ tửu lượng của Chu Chỉ Nhược, nhưng nàng biết uống nhiều rượu như vậy, phải một lúc sau mới tỉnh được. Bất đắc dĩ, Triệu Mẫn kêu tiểu nhị bưng tới một chén canh giải rượu, sau đó giúp Chu Chỉ Nhược uống. Triệu Mẫn làm xong mọi việc, cũng đã khuya. Triệu Mẫn đi đường suốt một ngày, vốn rất mệt mỏi, sau đó lại phải chăm sóc Chu Chỉ Nhược, thân thể càng thêm mỏi mệt.

Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược nằm trên giường của mình, cười khổ một chút, sau đó lắc đầu, cởϊ áσ khoác của mình ra, leo lên giường, ôm mỹ nữ Chu Chỉ Nhược đang ngủ.

Đương nhiên, Chu Chỉ Nhược hoàn toàn không biết những chuyện này. Lúc Chu Chỉ Nhược mở mắt, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Chu Chỉ Nhược mê mang nhìn những thứ trước mắt, nàng chỉ nhớ rõ bản thân nghe được hôn sự của Triệu Mẫn, nến đã đến một quán trọ, uống rất nhiều rượu. Sau đó, Chu Chỉ Nhược nhớ hình như nàng có nhìn thấy Triệu Mẫn.

Có lẽ là ảo giác. Chu Chỉ Nhược cười cười tự giễu mình. Vì say rượu, nên đầu nàng rất đau. Chu Chỉ Nhược theo bản năng, định giơ tay lên xoa xoa đầu, phát hiện tay nàng bị kẹt lại, không thể nâng lên được. Lúc này Chu Chỉ Nhược mới phát giác mình đang bị một người ôm vào lòng, hơn nữa, tuy rằng nàng không nhìn thấy, nhưng phía sau lưng truyền đến một cảm giác, cảm giác này nói cho Chu Chỉ Nhược biết người ôm nàng là một nữ nhân. Phản ứng đầu tiên, Chu Chỉ Nhược nghĩ đến Triệu Mẫn.

Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng thoát khỏi cánh tay khoát lên hông của mình, sau đó cẩn thận xuống giường. Chỉnh sửa lại y phục, tâm tình Chu Chỉ Nhược không yên, nàng muốn quay đầu lại nhưng lại không dám. Nàng sợ khi quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Mẫn, nàng không biết phải đối mặt với Triệu Mẫn như thế nào, nhưng trong lòng nàng rất muốn gặp Triệu Mẫn. Hơi thở vừa rồi khiến cho Chu Chỉ Nhược cảm nhận rõ là Triệu Mẫn, nhưng nàng biết phải đối mặt với Triệu Mẫn thế nào đây?

Chu Chỉ Nhược quay đầu lại, hình ảnh Triệu Mẫn ngủ say không một chút phòng bị hiện ra trước mắt Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược nhìn chằm chằm người mà nàng ngày đêm mong nhớ một cách không kiềm chế.

Triệu Mẫn nhíu mày một chút, sau đó phát ra âm thanh thở nhẹ. Chu Chỉ Nhược biết Triệu Mẫn sắp tỉnh, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Triệu Mẫn.

Mắt Triệu Mẫn vẫn chưa mở, nàng vươn tay sờ soạn, không thấy Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn vội vàng bừng tỉnh. Triệu Mẫn nghĩ đến Chu Chỉ Nhược tỉnh dậy, tự ý rời đi, vội vàng mở mắt. Nàng nhìn thấy cái lưng của Chu Chỉ Nhược đang hướng về mình, tâm Triệu Mẫn buông lỏng.

"Chỉ Nhược…" Triệu Mẫn gọi.

"Ừ." Chu Chỉ Nhược nghe được âm thanh của Triệu Mẫn, cơ thể cứng đờ, tay không tự chủ, vò vò y phục. Nàng không biết phải làm gì hơn nữa.

"Vì sao ngươi không dám nhìn ta?" Triệu Mẫn thông minh như vậy, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Chu Chỉ Nhược.

"Ta…" Chu Chỉ Nhược không biết nên nói thế nào, nàng hít một hơi, như cố lấy dũng khí, nói: "Triệu Mẫn, ta nghĩ, chúng ta không nên gặp nhau. Ngươi trở về làm Vương phi của ngươi, ta làm chưởng môn Nga Mi kiêm phu nhân giáo chủ Minh Giáo của ta, vậy sẽ tốt hơn, đúng không?" Chu Chỉ Nhược không tin được bản thân lại nói ra những lời này, lòng của nàng lại bắt đầu đau.