Chương 8: Thiên Yêu

Sau khi ba người trở lại phái Càn Dương, bởi vì sắc trời đã tối muộn, liền tùy tiện ăn chút lương khô. Đương nhiên, trừ bỏ Sở Hàn Thanh ở ngoài.

Lúc này tiểu gia hỏa thế nhưng lại bộc phát tự giác mà cam nguyện tiếp nhận xử phạt, cái gì cũng chưa ăn, một mình đi về phòng.

“Sư phụ,” Thừa Mạch có chút bất an nhìn về phía Tô Nhan Tịch, muốn thay Sở Hàn Thanh cầu tình, nhưng lại sợ sư phụ sinh khí, “Tiểu sư thúc hắn…”

“Đừng để ý đến hắn,” Tô Nhan Tịch nói, “Ăn xong ta mang ngươi đến phòng của ngươi.”

“Vâng.” Thừa Mạch cúi đầu ăn lương khô, không dám tiếp tục mở miệng.

Kỳ thật tuy rằng ngoài miệng Tô Nhan Tịch nói như thế, nhưng rốt cuộc cũng là không đành lòng.

Tiểu gia hỏa kia hôm nay đánh nhau rồi lại làm việc khuân vác, khẳng địng tiêu hao không ít khí lực, hơn nữa hắn mới mười sáu tuổi, là thời điểm thân thể đang phát triển, không ăn cơm chiều sao chịu được?

Sau này môn phát còn phải dựa vào hắn xuất lực, hiện tạo không dưỡng tốt thân thể sao được?

Tô Nhan Tịch càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, lấy cho mình một cái cớ đường hoàng, rồi mới đuổi Thừa Mạch đi ngủ, mà chính mình thì đi phòng bếp làm đồ ăn cho tiểu gia hỏa ăn một chút.

Sở Hàn Thanh nằm trên giường cũng không ngủ, chuyện hôm nay phát sinh ở Thúy Liễu trấn làm cho hắn rất thất vọng với chính mình. Lập lại lời nhắc của Tô Nhan Tịch về trách nhiệm cùng năng lực kia, làm hắn không thể đi vào giấc ngủ.

Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Sở Hàn Thanh vừa nói, vừa đứng dậy từ trên giường. Hiện tại phái Càn Dương không tính Thừa Mạch mới tới, chỉ có hai người là hắn cùng Tô Nhan Tịch, không nghĩ cũng biết là ai gõ cửa.

“Chưởng môn sư huynh.”

Sở Hàn Thanh nhìn Tô Nhan Tịch cầm cái bát, đẩy cửa đi vào, trên mặt vừa rồi còn tràn đầy cung kính nháy mắt đã trở nên có chút vặn vẹo.

Tô Nhan Tịch giống như không phát hiện, tự mình nói: “Trừng phạt cứ quên đi, mua sang đây ăn cơm.”

Sở Hàn Thanh đã sớm đói đến da bụng dán lưng, nghe nói như thế, không có cao hứng, sắc mặt ngược lại càng thêm khó coi, lông mày với mũi cơ hồ đều nhăn lại cùng một chỗ.

Nói đến nguyên nhân, Sở Hàn Thanh thật có lời khó nói. Chưởng môn sư huynh cái gì cũng tốt, văn có thể giảng ra đạo lý lớn, võ có thể gϊếŧ chết Tào Trọng Bác, nhưng riêng có nấu cơm, hắn tuyệt đối là người không ai trọn vẹn.

Khó ăn chưa tính, luyện nhiều có thể tiến bộ, vấn đề là chính hắn cho tới bây giờ cũng không biết ăn cái gì cũng thấy có tư có bị.

Sở Hàn Thanh khuôn mặt đau khổ, trái lương tâm nói: “Ta… Ta không đói bụng…”

Vừa dứt lời, bụng liền phi thường không hợp tác bắt đầu nháo loạn, “Cô…” làm khuôn mặt tuấn tú của Sở Hàn Thanh đỏ một mảnh.

Thế là, Tô Nhan Tịch không nhiều lời vô nghĩa, đem bát “Ba” một tiếng đặt lên bàn, khí thế nói một không hai, trực tiếp làm cho nước canh văng ra ngoài.

“Cũng không phải cho ngươi ăn độc dược, đừng bày biểu tình này cho ta xem, trước khi đi ngủ ăn xong cho ta.”

Ngươi làm gì đó căn bản so với độc dược còn khó ăn hơn, Sở Hàn Thanh trong lòng nói thầm, nhưng tuyệt đối không dám nói ra.

Hắn không nói lời nào, Tô Nhan Tịch coi như hắn cam chịu đồng ý. Bất quá nếu hắn muốn kháng nghị, ở trước mặt Tô Nhan Tịch độc tài cũng chỉ vô dụng.

“Ăn đi, không được lãng phí lương thực.”

Chưởng môn độc tài hạ mệnh lệnh cuối cùng, liền xoay người rời đi, lưu lại Sở Hàn Thanh vẻ mặt khổ đại cừu thâm đối mặt với một cái chén.

Rời đi phòng của Sở Hàn Thanh, Tô Nhan Tịch cũng không về phòng ngủ của mình. Giờ này, với cổ nhân mà nói đã tính là tối, nhưng đối với người hiện đại như Tô Nhan Tịch, giờ này hắn vẫn đang ở công ty tăng ca đấy, hiện tại tự nhiện không buồn ngủ.

Huống hồ, ngày mai hắn muốn bắt đầu dẫn dắt Sở Hàn Thanh cùng nhau lặng yên học tập tâm pháp, chính thức bước bàng hàng ngũ tu chân. Đối mặt với thế giới tu chân cường đại mà xa lạ, bọn học có thể sinh tồn hay không?

Vừa tự hỏi vừa đi, Tô Nhan Tịch không tự giác đã đi tới bên cạnh hồ nước ở nơi sâu nhất của phái Càn Dương.

Lúc Tô Nhan Tịch phục hồi lại tinh thần, nhìn đến chính mình đang ở mộ chỗ xinh đẹp như thế.

Không nghĩ tới nơi này ban đêm lại có một cỗ phong vị khác, Tô Nhan Tịch có cảm giác kinh hỉ vô tình lạc vào chốn đào nguyên.

Dưới ánh trăng sáng trong, bóng cây bụi cỏ loang lổ, tiểu trùng không biết tên ở giữa vui ca, bay lượn dưới tầng trời thấp. Một vòng ảnh ngược mặt trăng ở trong nước lại làm nổi bật nước hồ xanh biếc trong suốt.

Di, đó là cái gì, ở sâu bên trong hồ nước, Tô Nhan Tịch lập tức bị bạch quang trong nước hấp dẫn.

Chẳng lẽ là bảo tàng trong truyền thuyết? Hay là quái vật săn mồi phát ra ánh sáng?

Tại thời điểm Tô Nhan Tịch đang cẩn thận cân nhắc, bên tai truyền đến thanh âm hệ thống đánh ta nghi ngờ của hắn.

“Nhiệm vụ che giấu: giải cứu Thiên Yêu.”

Nếu là nhiệm vụ, Tô Nhan Tịch không có lý gì không làm, khống chi đây là nhiệm vụ che giấu trong truyền thuyết. Không có cách nào, ai bảo hắn hiện tại thiếu tiền chứ. Dược điền, Luyện Đan thất, Luyện Khí thất, Tu La trường, Luyện Khí tràng, thăng cấp Tàng Kinh Các, có cái nào không cần linh thạch?

Bởi vậy, mặc dù Tô Nhan Tịch biết nhiệm vụ che dấu không dễ làm, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu mà nhảy xuống nước. Hơn nữa hắn thân là chưởng môn phái Càn Dương, chắc chắn không lý nào lại để hai tiểu gia hỏa khí lấy thân mạo hiểm.

Kỹ năng bơi lội của Tô Nhan Tịch coi như không kém, một đường lặn xuống, bạch quang trước mắt ngày càng rõ ràng, chói mắt.

Mãi đến khi lắn xuống đáy hồ, chân tướng của bạch quang cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Một cái bọt khí trong suốt ở dưới đáy hồ, theo dòng nước mà hơi hơi phập phồng. Bọt khí vốn đang phát ra bạch quang chói mắt, sau khi Tô Nhan Tịch đi vào, hào quang liên thong thả chậm rãi yếu đi, cho đến khi biến mất.

Đáy hồ có một cái bọt khí trong suốt không thể nói là không quỷ dị, nhưng càng làm người ta thấy kỳ lạ là, bên trong bọt khí thế nhưng có một nam nhân đang nằm.

Hắn mặc một thân áo đen dài, mặt trên thêu hoa văn màu vàng phiền phức, kiểu dáng Tô Nhan Tịch chưa bao giờ gặp qua ở thế giới này.

Hắn có mái tóc đen dài đến thắt lưng, ở phía sau hắn nhẹ nhàng phiêu đãng, thoạt nhìn mềm mại phiêu dật, nhưng cũng không thể nói bộ dạng hắn âm nhu. Trái lại, tứ chi hắn thon dài, kế cả có quần áo che lấp, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng phía dưới lớp quần áo là dáng người cường tráng hoàn mỹ như thế nào.

Khuôn mặt hắn anh tuấn có thể làm nữ nhân muốn thét chói tai, đôi môi mỏng manh, thoạt nhìn tái nhợt không huyết sắc, làm người ta không khỏi liên tưởng tới quỷ hút máu trong các cố sự. Mũi thẳng tắp, giống như tác phẩm đắc ý nhất của nhà điêu khắc.

Đây là Thiên Yêu theo lời hệ thống?

Cùng lúc Tô Nhan Tịch còn đang nghi hoặc, đối phương lại như nhận thấy hắn xuất hiện, mở mắt.

Đồng tử của hắn – thế nhưng là màu đỏ! Tô Nhan Tịch đột nhiên cả kinh.

Bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, có lẽ là bản năng của con người đối với nguy hiểm, Tô Nhan Tịch cảm thấy đối phương chỉ là một quái vật tham ăn, mà chính mình lại là đồ ăn đưa lên cửa.