Chương 7: Hóa giải nguy cơ

“Hôm nay xảy ra chuyện gì, nơi này sao lại náo nhiệt thế, nói cho lão gia ta nghe một chút.”

Thanh âm của một lão nhân tuổi già truyền đến, Sở Hàn Thanh, Chu Bất Trác cùng một đám người vây xem nghe tiếng đều nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân tóc hoa râm tay cầm quải trượng tập tễnh đi đến.

“Trưởng trấn…” “Trưởng trấn…”

Vốn đám người đang vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài lại tự giác làm ra một lối đi, có thể thấy địa vị của lão nhân này cao bao nhiêu.

Khi lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người trưởng trấn đột nhiên xuất hiện, tất cả đều xem nhẹ một thân ảnh nhỏ gầy bên cạnh.

Thân ảnh nhỏ gầy nhanh chóng nhảy đến bên cạnh một người thanh niên tuấn tú trong đám người, thì thầm: “Sư phụ, ta mời trưởng trấn tới rồi.”

Thanh niên gật gật đầu, “Ân, kế tiếp không có chuyện của chúng ta, đi thôi, chính ta ra cửa trấn chờ trước.”

“Vâng.” Thiếu niên tuy rằng khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều, chỉ thuận theo thanh niên rời đi.

Người tuấn tú này không phải ai khác, đúng là Tô Nhan Tịch, mà thiếu niên nhỏ gầy kia, đúng là đồ đệ mới của hắn, Thừa Mạch.

Ở phía trước Sở Hàn Thanh một bộ dáng kiêu ngạo cũng làm Tô Nhan Tịch thập phần nhìn không vừa mắt, thế nhưng hắn không nhảy ra trách cứ đối phương.

Kỳ thật Tô Nhan Tịch thấy hệ thống đưa ra bốn chữ “Ỷ mạnh hϊếp yếu”, cũng đã suy đoán được việc này khẳng định là Sở Hàn Thanh không phải. Theo lý thuyết, hắn thân là chưởng môn một phát, đối với đệ tử trong phái phạm sai lầm nghiêm khắc trách phạt, cũng không có gì đáng trách. Nhưng bởi vì tồn tại tai họa ngầm là Chu Bất Trác, mà sự tình trở nên phức tạp.

Nếu Tô Nhan Tịch đem Sở Hàn Thanh răn dạy trước mặt mọi người, với tính cách tuổi trẻ khí thịnh của Sở Hàn Thanh, nhất định cho rằng mình không cho hắn mặt mũi, hơn nữa có thêm Chu Bất Trác hoa ngôn xảo ngữ, Sở Hàn Thanh rất dễ bị hắn lừa gặt.

Nhưng nếu Tô Nhan Tịch ở trước mặt mọi người bao che khuyết điểm, thì sẽ để cho Chu Bất Trác lấy cớ “Không rõ lỹ lẽ, không sợ thị phi”, đến lúc đó hắn muốn chức vị chưởng môn càng thêm đúng lý hợp tình.

Bởi vậy, Tô Nhan Tịch để cho Thừa Mạch đi mời trưởng trấn xuất mã.

Ở trấn nhỏ như này, dân trong trấn đối với trưởng trấn thường mù quáng tín nhiệm. Trưởng trấn đến điều tra biết rõ toàn bộ sự kiện, phân rõ ai đúng ai sai, tự hiên sẽ không có ai dị nghị.

Kể cả Sở Hàn Thanh lại tín nhiệm Chu Bất Trác, cũng sẽ có chút dao động, so với chính mình xuất trướng đứng bên đối lập với bọn họ thì hiệu quả hơn.

Còn giáo huấn Sở Hàn Thanh ngu ngốc này, trở về là có thời gian.

Sau đó, hai người ở của trấn đợi một lúc lâu, Thừa Mạch tuy rằng đói đến bụng kêu cô cô, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi cái gì. Tô Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn sắc trời, một chút ánh chiều cuối cùng rơi xuống, khóe miệng không khỏi hơi giơ lên.

Lúc này đừng nói ta cố ý tìm ngươi gây phiền toái, là chính ngươi đưa đến cửa.

Quả nhiên, mặt trời vừa mới hạ xuống, Sở Hàn Thanh liền cúi đầu ỉu xìu đi tới.

Đợi cho Sở Hàn Thanh đi đến trước mặt, đem từng túi đồ vật trên vai buông xuống, “Chưởng môn sư huynh, những thứ ngươi liệt kê trên giấy, ta đều đã thu mua thỏa đáng.”

Ngữ khí nói chuyện đều hiện ra buồn bã ỉu xìu, hoàn toàn không thấy có sức sống ngày thường.

Xem ra đã biết mình tin sai người, Tô Nhan Tịch vừa lòng, trên mặt vẫn không biểu hiện, ra vẻ không biết gì, “Hiện tại là canh giờ gì?”

Sở Hàn Thanh cúi đầu, khó có lúc nhận sai dứt khoát như thế, “Đã qua giờ Dậu.” (Giờ Dậu: 17h-19h)

“Ta đã nói hẳn canh giờ gì?”

“Trước khi mặt trời lặn.”

“Ngươi biết thì tốt rồi.”

Tô Nhan Tịch cũng không nhiều lời, xoay người liền lên núi về môn phái. Sở Hàn Thanh lại nhấc mấy bao tải lên, đặt ở sau lưng. Thừa Mạch nhìn Tô Nhan Tịch, lại nhìn nhìn Sở Hàn Thanh, có chút không hiểu. Nhưng hắn tâm địa thiện lương, nhìn Sở Hàn Thanh một người mà phải vác nhiều đồ như vậy, băn khoăn, chủ động đi lên hỏi hắn có muốn hỗ trợ hay không.

Không đợi Sở Hàn Thanh mở miệng, Tô Nhan Tịch đi ở phía trước cũng không quay đầu, nhưng tựa như có mắt phía sau, nói: “Thừa Mạch, chớ đi ở cuối cùng, buổi tối sơn đạo khó đi, đi bên cạnh ta.”

Thừa Mạch cũng không biết sư phụ vì sao đối đãi với mình hiền lành như thế, lại đối đãi tiểu sư thúc nghiêm khắc như vậy. Nhưng hắn cũng không dám chống lại mệnh lệnh của sư phụ, hướng Sở Hàn Thanh làm thủ thế xin lỗi, bước nhanh đến bên người Sở Hàn Thanh.

“Thừa Mạch, ngươi vì sao muốn học võ?”

“A?”

Tô Nhan Tịch thình lình đặt ra câu hỏi làm Thừa Mạch có chút không hiểu. Sư phụ không phải không biết, sao lại hỏi một lần nữa? Bất quá hắn vẫn thành thật trả lời: “Vì cứ ca ca của ta.”

“Chờ sau khi ngươi học xong võ công, có giữa ban ngày truy đánh giáo huấn lão bản của hàng bánh bao kia không?” Tô Nhan Tịch lại hỏi.

“Sẽ không,” lần này Thừa Mạch thốt ra, “Là ta trộm bánh bao của hăn, vốn là ta sai, hắn đánh như vậy ta là đúng.”

“Nếu có một ngày ca ca ngươi nói cho ngươi hắn bị người ta đánh, ngươi sẽ báo thù sao?”

“Đương nhiên sẽ, người bắt nạt ca ca, ta đều sẽ không bỏ qua!” Thừa Mạch vung nắm đấm nhỏ, căm giận nói.

“Ngươi làm sao biết ca ca ngươi không đúng trước?”

“Ca ca sẽ không đâu!” Thừa Mạch mân mê miệng nhỏ, tỏ vẻ đối với việc sư phụ phỉ báng ca ca thì phi thường bất mãn.

Tô Nhan Tịch cũng không tức giận, mà tiếp tục dẫn đường cho hắn, “Ngươi đi báo thù tại sao không nhìn rõ trước một chút chân tướng sự tình? Nhìn xem đến tột cùng là ai đúng ai sai, nói không trừng đó chỉ là hiểu lầm. Chờ võ nghệ của ngươi có chút thành tựu, ngươi muốn làm gì một người bình thường cũng đơn giản như bóp chết một con kiến, nhưng đây không phải lý do để ngươi lạm dụng vũ lực vô vớ. Ngược lại, ngươi so với người thường càng phải cẩn thận hơn. Bởi vì nói không chừng ngươi một lần sai lầm, sẽ bị mất mạng người, thậm chí là hủy cả một gia đình.”

Nội dung nói chuyện giống như màn đêm chậm rãi buông xuống, trở nên nặng nề trầm trọng.

“Thừa Mạch, hôm nay là ngày đầu ngươi nhập môn, vi sư cũng không có cái gì tốt để tặng cho ngươi, liền đem những lời này nói với ngươi, hy vọng ngươi có thể ghi nhớ trong lòng.” Thanh âm của Tô Nhan Tịch giống như tiếng đàn cổ, uyển chuyển ngân nga, nhưng thấp trầm lại như bên trong cỗ thấp trầm ấy có gì đó gõ vào lòng người.

“Trong tay năng lực càng mạnh, gánh vác trách nhiệm sẽ càng nặng.”

Có lẽ hiện tại Thừa Mạch còn chưa có biện pháp lĩnh hội được hàm nghĩ, nhưng hắn đã đem nó ghi tạc trong lòng, sau này thường xuyên lấy đến nhắc nhở chính mình.

Mà Sở Hàn Thanh đi ở phía sau đem lời nói này tinh tế thưởng thức, lại như vừa được khai trí.

Tô Nhan Tịch thấy hai người yên lặng không nói, tựa hồ đang tự hỏi chính mình, thầm cảm thấy vui mừng. Hắn cũng hy vọng lời nói của mình có chút hữu dụng, dù sao bọn họ sau này là muốn tu luyện, không phải là học võ, mà là tu chân.

Hi vọng bọn họ sau này đạt được lực lượng cường đại nghịch thiên, sẽ không để chính mình bị lạc hướng.