Chương 6: Gặp rắc rồi

Tô Nhan Tịch không phải muốn nhắc tới Sở Hàn Thanh, nhưng gia hỏa kia liền không phụ sự mong đợi của mọi người mà đi gây sự cho hắn xem.

Hệ thống liên tiếp truyền đến hai tiếng thông báo. Một là nhiệm vụ nhánh mới, tìm kiếm Thừa Quân, một cái khác là môn hạ đệ tử ỷ mạnh hϊếp yếu, trừ 10 danh vọng môn phái.

Danh vọng môn phái này Tô Nhan Tịch còn chưa hiểu rõ làm sao để đạt được, cứ như vậy mà bị trừ đi, làm sao hắn không phát hỏa cho được.

“Sư phụ, xảy ra việc gì sao?” Thừa Mạch thấy sư phụ vừa rồi mặt còn hiền lành lập tức thay đổi bộ dáng, kinh sợ hỏi, chỉ sợ chính mình làm gì chọc giận sư phụ.

Thừa Mạch càng nhu thuận khả ái, càng đối lập với Sở Hàn Thanh làm người chán ghét.

“Đi, ta mang ngươi đi gặp tiểu sư thúc.” Tô Nhan Tịch nghiến răng nghiến lợi nói.

Thúy Liểu trấn vốn không lớn, muốn ở trên đường tìm một người cũng không khó. Huống hồ Sở Hàn Thanh gặp chuyện lớn như vậy, cư dân của trấn nhỏ vốn không có hoạt động giải trí gì nhưng lại thích náo nhiệt, tự nhiên đem bọn họ vậy quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, từ xa đã có thể nhìn thấy.

Vài người tráng hán nằm trên mặt đất quay cuồng, thống khổ rêи ɾỉ. Mà hai thanh niên đứng ở bên trong, rõ ràng chính là đương sự gây nên sự kiện đánh nhau này – mà còn thắng đối phương.

Trong đó người nhỏ tuổi nhìn qua một vòng những người té trên mặt đát, khinh thường nói: “Còn không phục hay không, đứng đến đánh tiếp!”

Thiếu niên này mới mười sáu tuổi, lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, không phải Sở Hàn Thanh thì là ai?

Tô Nhan Tịch thất hắn như vậy, không khỏi cảm khái, con đường giáo dục của mình thoạt nhìn không đúng. Khi hắn nhìn qua thanh niên bên cạnh Sở Hàn Thanh, đồng tử không tự giác mà hơi co lại, giống như nhìn thấy hồ ly nguy hiểm.

Chu Bất Trác, hắn sao lại ở trong này? Còn ở cùng một chỗ với Sở Hàn Thanh? Là trùng hợp gặp được, hay đã sớm thương lượng qua?

Nghĩ đến Chu Bất Trác trước kia luôn nhìn trộm vị trí chưởng môn của mình, Tô Nhan Tịch luôn không ngại phỏng đoán người khác bằng đại ác ý, đã có thể đoán ra được đại khái.

Sở Hàn Thanh tuy rằng tính cách lỗ mãng, không phục quản giáo, những từ lần trước trong phái đối mặt với nguy cơ, có thể thấy hắn là người đơn thuần, trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ không làm ra việc tổn hại đến môn phái.

Nhưng ngu ngốc như thấy có phải sẽ bị người lợi dụng hay không…

Hừ hừ, xem ra trong lòng hắn vẫn hướng về phía nhị sư huynh kia, mà không đem trưởng môn sư huynh là mình để vào mắt! Tô Nhan Tịch hậm hực.

Ngay khi tâm tư Tô Nhan Tịch vừa chuyển vài vòng, Sở Hàn Thanh còn không biết sắp có họa rơi xuống đầu, không có ai dám trả lời khiêu chiến của hắn, hắn càng trở nên kiêu ngạo. Hắn chỉ vào một cẩm y công tử đứng cách đó không xa, kêu gào: “Thủ hạ của ngươi chỉ có tí trình độ như vậy? Với trình độ này mà cũng dám cùng tiểu gia nói chuyện?”

Đừng nhìn cẩm y công tử kia bộ dạng nho nhã, mi thanh mục tú, nhưng tính tình cũng thập phần ngạo mạn. Bị Sở Hàn Thanh khıêυ khí©h lập tức xắn tay áo lên muốn giáo huấn đối phương một chút, lại bị người hầu bên cạnh gắt gao giữ chặt.

“Tần Phi ngươi buông tay cho ta, hôm nay ta không cho hắn biết lễ độ, hắn thật không biết Thúy Liễu trấn này là địa bàn của ai!” cẩm y công tử ngoài miệng không chút nhường nhịn, cũng không để ý với trình độ khoa tay múa chân của mình, có lẽ đối với đối phương mà nói, hoàn toàn không đủ nhìn.

Mà hạ nhân bên cạnh hắn cũng rất đặc biệt, cũng không mở miệng, chỉ giữ chặt hắn không buông tay. Bởi vậy, cẩm y công tử tuy rằng tức đến phẫn nộ, nhưng không làm được gì khác.

Việc này càng làm cho khí nóng của Sở Hàn Thanh càng sâu, hắn hai tay ôm ngược, đầu hơi hơi giơ lên, nói: “Biết sai rồi, còn không nhanh nhận lỗi với nhị sư huynh của ta?”