Từ Dương lái xe đưa Dung Thiển về, thỉnh thoảng nhìn trộm Dung Thiển đang ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, chỉ thấy cô từ nảy đến giờ luôn nhìn bức tranh đến thất thần.
Từ Dương đã thấy bức tranh kia trước đây, là một trong những bức tranh mà Nhị gia sưu tầm, vẻ đẹp của cậu bé trong tranh rất không chân thật, giống như họa sĩ nghĩ ra, thực tế không ai lớn lên như vậy.
Từ Dương nhớ rõ những bức tranh kia anh chỉ chạm một chút cũng không được, nhưng hiện tại Nhị gia anh lại đem bức tranh bảo bối như vậy cho cô mang về. Rốt cuộc cô đã nói gì với Nhị gia?
Từ Chí Vĩ cho Dung Thiển không chỉ một bức tranh mà còn có một hộp sắt nhỏ cổ điển được chế tác tinh xảo, theo Từ Chí Vĩ nói, Thẩm Kỳ từng ở cùng ông một thời gian.
Sau đó lúc Thẩm Kỳ đi, có vài thứ không kịp mang theo, Từ Chí Vĩ liền giữ lại cất đến bây giờ.
Ông nói nếu cô đã tới, vậy những thứ này nên trao lại cho cô bảo quản.
Hộp sắt nhỏ không khóa, Dung Thiển mở ra nhìn, đập vào mắt đầu tiên là một khung ảnh. Trong khung ảnh có một bức ảnh chân dung.
Dung Thiển lấy khung ảnh ra nhìn kỹ một chút trong ảnh có năm người chụp chung, đều đang ở thời kỳ thanh xuân khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Đứng ở trước là một cô gái và một chàng trai, hai người tay trong tay, nụ cười của họ đặc biệt sáng lạn thoạt nhìn là một cặp.
Phía sau đôi tình nhân là hai nam sinh. Một trong số đó là một người da đen, cười lên rộ ra một hàm răng trắng tinh nổi bật. Nam sinh kia thì giống cặp tình nhân phía trước đều người là người Hoa, trên cánh tay có một hình xăm, miệng ngậm một điếu thuốc, trông như một học sinh cá biệt rất bad boy.
Nam sinh còn lại trong ảnh chỉ có một bóng lưng nhưng Dung Thiển chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là Thẩm Kỳ.
Khung ảnh đã nhiều năm rất cũ kỹ, Dung Thiển nhìn mặt sau khung ảnh phát hiện trên đó có viết một dòng chữ, phòng 302 tòa 17 khu trung cư Rowe.
“Phòng 302 tòa 17 khu trung cư Rowe? Đây là đâu?”
Dung Thiển có thể nhận ra đây là chữ viết của Thẩm Kỳ, chữ của anh rất đẹp, là loại Dung Thiển luôn tự ti hổ thẹn khi so sánh cùng mình.
Như vậy có thể đoán những người trẻ tuổi trong bức ảnh chụp chung này chắc hẳn là bạn bè của Thẩm Kỳ.
Dung Thiển đặt khung ảnh sang một bên, bắt đầu xem những thứ khác, có một chìa khóa, một cây bút, còn có một quyển sách mà cô không thể đọc được tên, ngoài ra không còn gì.
Ánh mắt Dung Thiển lần thứ hai nhìn đến khung ảnh, không biết vì sao cô bỗng nhiên có một trực giác, nếu mở khung ảnh này ra bên trong chắn chắn sẽ có gì đó.
Dung Thiển không lưỡng lự lập tức mở khung ảnh ra, quả nhiên như trực giác mách bảo, trong khung ảnh còn có bí mật khác. Có một bức ảnh khác được giấu trong khung hình.
Dung Thiển lật tấm hình kia lại liền phát hiện người trong ảnh lại chính là cô.
Buổi tối sau khi Dung Thiển tắm rửa, cô dùng khăn lau tóc, đi tới bàn trang điểm ngồi xuống, cầm lấy tấm ảnh được cô đặt trên bàn.
Dung Thiển nhìn thấy trong ảnh mình đang đứng tại ban công, khoanh tay cau mày, biểu cảm rất nghiêm túc.
Lúc này hẳn là mùa đông, bởi vì trong ảnh cô đang khoác một chiếc áo khoác dày màu đen, bên trong mang áo len trắng, trên cổ còn đeo một khăn quàng cổ màu đỏ, dưới chân mang giày Martin.
Trong ảnh, cô dựa lưng vào ban công, nhìn tổng thể giống như một người mẫu lạnh lùng đang chụp ảnh bìa thời trang.
Dung Thiển nhìn bức ảnh, nhịn không được thì thầm: “Lúc chụp tấm ảnh này chắc chắn là mình phải quay về, mình cũng không nhìn vào ống kính, chắc chắn là bị chụp lén”
Dung Thiển tự nhắc nhở mình một câu: “Lần này quay về không thể không nói lời từ biệt, định phải nhớ kỹ lúc mặc bộ quần áo này mình phải nói cho Thẩm Kỳ biết mình phải rời đi một thời gian, rất nhanh sẽ quay lại tìm cậu”
Dung Thiển cảm thấy rất đáng tin tấm hình này có thể giúp cô xuyên về quá khứ, nhưng vấn đề là làm sao để xuyên được đây?