Chương 35

Dung Thiển nhớ lại hai lần xuyên không của mình trước đó, đường như chỉ khi cô gặp nguy hiểm mới có thể xuyên về quá khứ.

Hôm sau Dung Thiển đến cục cảnh sát liền đưa bức ảnh cho Trần Giai, nhờ cô điều tra thông tin những người trong hình là ai?”

Trần Giai nhận lất tấm ảnh nói: “Bức ảnh này của chị chụp từ bao giờ vậy?” Có vẻ như đã chụp từ rất lâu về trước.

“Một hai câu giải thích cũng không thể rõ ràng, cô trước tiên giúp tôi điều tra những người trẻ tuổi trong ảnh này tên là gì? bây giờ sống ở đâu? Xem có thể tìm ra được gì không” Dung Thiển trực tiếp giao nhiệm vụ cho cô.

Trần Giai a một tiếng: “Được thôi, đến lúc nghỉ trưa có thể cho chị kết quả”

Dung Thiển nói lời cảm ơn, Trương Hạo lúc này đi tới hỏi cô: “Chị Dung, gần đây không gặp gì khả nghi chứ?”

Dung Thiển lắc đầu: “Không có, từ sau lần đó không thấy động tĩnh gì nữa”

“Không có là tốt rồi, nhưng mà chị cũng nên cẩn thận một chút, lần sau chị muốn ra ngoài vẫn nên gọi tôi đi cùng” Trương Hạo cảm thấy cần nhắc nhở cô.

Dung Thiển đáp qua loa một tiếng, nói lần sau sẽ nhớ đến cậu.

Hiệu suất làm việc của Trần Giai rất cao, như đã nói đúng giờ nghỉ trưa đã có kết quả cho Dung Thiển, không chậm trễ chút nào. Bất quá Trần Giai đáng tiếc bày tỏ, nam sinh chỉ có bóng lưng cùng người da đen trong ảnh không tra được bất kỳ tin tức gì giống như trên đời này căn bản không hề tồn tại người này.

“Không tra được sao?” Dung Thiển ngoài ý muốn nói. Nếu thật sự một tin tức cũng không điều tra được, rất có thể đã không còn sống nữa.

“Đúng vậy, chỉ có thể tra được thông tin của cặp tình nhân này” Trần Giai đưa tư liệu đã sắp xếp cho Dung Thiển xem.



“Hai vợ chồng này là người nổi tiếng, họ đều là nhà vật lý tài giỏi, cống hiến rất nhiều cho đất nước, sống ở Bắc Kinh, hiện tại đang là giảng viên của một trường đại học nổi tiếng”

Dung Thiển nghe lời Trần Giai nói, mở tài liệu ra, trang đầu tiên là giới thiệu về họ cùng ảnh chụp đều là thời trung niên. Nhưng Dung Thiển vẫn có thể nhận ra, người phụ nữ trung niên trong ảnh mỉm cười dịu dàng đúng là nữ sinh trong ảnh chụp chung, cô tên là Trần Thi Ý, sinh năm 1954 tốt nghiệp đại học Harvard.

Nhìn thấy trường đại học cô tốt nghiệp, Dung Thiển liền liên tưởng đến Thẩm Kỳ, anh cũng theo học Harvard.

Còn chồng của Trần Thi Ý tên là Lục Tuyên, sinh năm 1953 cũng tốt nghiệp Harvard.

Lục Tuyên trong ảnh chụp chung đeo kính, một thân mọt sách, đến tuổi trung niên vẫn hiền lành thân thiết như cũ.

Dung Thiển suy đoán họ đều là bạn bè của Thẩm Kỳ quen biết nhau thời đại học, chỉ cần tìm được bọn họ là có thể biết khoảng thời gian đó Thẩm Kỳ xảy ra những chuyện gì.

Dung Thiển muốn đi gặp hai vợ chồng này, vì thế cô xin nghỉ phép, dự định sáng mai sẽ đáp máy bay đến Bắc Kinh.

Sau khi về đến nhà, Dung Thiển về phòng thu dọn quần áo, chuẩn bị đi ngủ sớm một chút dữ sức ngày mai tra trận, chỉ là đột nhiên cô lại không ngủ được.

Dung Thiển cầm lấy hộp sắt nhỏ kia, nhìn kỹ chìa khóa trong hộp, trực giác cho cô thấy chìa khóa này chắc chắn sẽ có tác dụng, Dung Thiển nhét chìa khóa vào túi quần ngày mai sẽ mặc.

Sau đó, cô lại lấy quyển sách hoàn toàn bằng tiếng Anh tối nghĩa khó hiểu kia ra, thuận tay lật mấy trang, liền phát hiện một đánh dấu trang bị kẹp bên trong. Dấu trang kia là một tấm bưu thϊếp có hình tháp Paris, Dung Thiển lại nhìn bề mặt dấu trang, kết quả vừa nhìn Dung Thiển liền ngây người. Trên mặt sau bưu thϊếp, chỉ thấy rậm rạp viết đầy tên của một người “Dung Thiển”

Hai chữ “Dung Thiển” chiếm toàn bộ mặt sau của dấu trang, chưc viết in rất đậm, giống như người viết đang kiềm chế cảm xúc gì đó, từng nét từng chữ rất mạnh mẽ được viết ra.

Dung Thiển nhìn những chữ này, cảm giác được một sự oán niệm thật sâu, cô không khỏi cười chua xót: “Xem ra, Thẩm Kỳ đang rất giận mình a”