Chương 33

“Ông biết Thẩm Kỳ mất tích đúng không? Tại sao anh ấy lại mất tích? Ai muốn gϊếŧ anh ấy?” Dung Thiển bức xúc hỏi, mà vấn đề cuối cùng, cô đừng lại ba giây sau mới nói ra: “Còn nữa, Thẩm Kỳ thật sự đã chết sao?”

Nhưng câu trả lời mà Dung Thiển nhận được từ Từ Chí Vĩ lại khiến cô thất vọng tràn trề.

“Thật xin lỗi, tôi không biết” Từ Chí Vĩ lắc đầu ông thật sự không biết, ông đột nhiên hỏi lại Dung Thiển: “Vì sao cô lại cảm thấy tôi biết chuyện của anh ta?”

Dung Thiển bĩu môi không tình nguyện nói: “Không phải là cảm thấy mà là không có lựa chọn nào khác, hiện tại tôi chỉ có thể hỏi ông”

“Tôi với anh ta mấy chục năm trước đã không còn liên lạc” Từ Chí Vĩ nói xong ánh mắt ảm đạm xuống, ông chậm rãi nói: “Tôi, là một tiểu nhân vô sỉ, tôi không có tư cách gặp Thẩm Kỳ”

“Ý ông là gì?” Dung Thiển nghe ra có ẩn tình gì đó.

Từ Chí Vĩ không muốn nhắc đến chuyện năm xưa, nhưng cuối cùng ông vẫn nhục chí suy sụp kể lại: “Năm đó, vì trả thù Thẩm Trì, tôi cũng bắt đầu không từ thủ đoạn, vì thế tôi nghĩ ra sẽ lợi dụng Thẩm Kỳ để thực hiện kế hoạch trả thù của mình”

“Ông lợi dụng Thẩm Kỳ sao? Ông lợi dụng anh ta làm gì?” Âm thanh Dung Thiển bắt đầu nghiêm khắc lên, lợi dụng một đứa nhỏ, quả nhiên ông có thể làm ra hành vi này.

Dung Thiển xem như đã nhìn ra, người bên cạnh Thẩm Kỳ không một ai tốt cả, mỗi người đều tỉ mỉ tính kế, không ai là thật lòng với anh.

“Tôi rất xin lỗi, sau khi Nhan Thanh Dao chết, tôi liền mất đi lý trí, bị hận thù che mắt, tôi chỉ nghĩ đến việc trả thù Thẩm Trì để báo thù cho người mình yêu” Có lẽ vì đã đến cuối đời người, Từ Chí Vĩ gần đây liên tiếp hồi tưởng lại quá khứ, làm ông càng cảm thấy hổ thẹn với đứa nhỏ Thẩm Kỳ kia.

Dung Thiển tức giận, không hiểu người lớn bọn họ sao lại có thể làm ra những chuyện ích kỷ như vậy?

“Tôi cũng không có nguyện vọng gì, chỉ mong trước khi lâm chung có thể mang được bức tranh cuối cùng do Nhan Thanh Dao vẽ về bên mình” Từ Chí Vĩ nói xong, cầm lấy một cái điều khiển từ xa, ông nhấn một nút trong đó, Dung Thiển liền nhìn thấy rèm cửa sổ bị kéo ra hai bên, phía sau rèm là một căn phòng bày trí rất nhiều bức tranh, có cả bức tranh vẽ cô trong đó.



Dung Thiển đến gần nhìn, từ phong cách hội họa có thể thấy những bức tranh này đều từ một người vẽ nên, không cần nghĩ cũng biết họa sĩ đó chính là Nhan Thanh Dao.

Từ những bức tranh nơi đây, có thể thấy những tác phẩm đầu tiên của Nhan Thanh Dao luôn đầy màu sắc.

Những tác phẩm về sau càng ngày càng u ám, Dung Thiển không hiểu nghệ thuật nhưng vẫn có thể nhìn ra những bức tranh này tuyệt đối là kiệt tác nghệ thuật.

Dung Thiển nhìn qua từng bức, đến bức tranh cuối cùng cô ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt đó rất nhiều hình ảnh cùng hồi ức dâng lên trong lòng, cô cảm thấy chua xót. Bức tranh đó vẽ Thẩm Kỳ khi cậu 12 tuổi.

Cậu bé trong tranh ngồi một mình trong hoa viên, mấy con bướm bay quanh cậu nhưng cậu lại không để ý đến chúng, chỉ một mực ngẩn người ánh mắt cô đơn làm cho người xem có cảm giác thật yên tĩnh, cô độc.

Dung Thiển đột nhiên rất muốn đến ôm cậu vào lòng, nghĩ như vậy đến khi Dung Thiển lấy lại tinh thần, cô kề sát vào bức tranh hốc mắt đỏ lên ươn ướt.

Từ Chí Vĩ nói: “Nếu cô thích bức tranh này tôi có thể tặng cô”

“Được không?” Dung Thiển lau nước mắt.

Từ Chí Vĩ chua sót cười: “Tôi không trả nợ cho cậu ấy được nữa, mấy năm nay cảm giác tội lỗi luôn vây lấy tôi chưa bao giờ tan, nếu như có cách nào làm cô vui vẻ tôi đều nguyện ý làm. Bởi vì người quan trọng nhất của cậu ấy chính là cô”

Người quan trọng nhất? Dung Thiển thấy có chút trào phúng, người quan trọng nhất với cậu lại vô tình làm cậu tổn thương nhiều nhất.

“Dung tiểu thư, chuyện quá khứ đã không thể quay lại nhưng ân tình của cô ta sẽ mãi ghi nhớ trong lòng”

Trước khi Dung Thiển rời đi, Từ Chí Vĩ nói với cô: “Tôi biết cô có ấn tượng không tốt với tôi, cô nghĩ như vậy cũng không sai, tuy rằng tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra đối với cô, nhưng nếu cô có thể gặp lại Thẩm Kỳ, phiền cô giúp tôi nói với cậu ta một câu: “Tôi rất xin lỗi, còn có thật sự cảm ơn cậu Thẩm Kỳ”