Chương 10

Buổi tối, Dung Thiển tắm rửa xong liền lười biếng nằm trên giường. Nhớ lại cảnh tượng gặp Thẩm Thư Hoài, lời nói lúc ấy của ông vẫn quanh quẩn trong đầu.

“Người trong ảnh chính là mình, sao có thể như vậy được?” Nhưng những chuyện xảy ra lúc sáng lại chứng minh đó chính là sự thật.

Dung Thiển quay đầu nhìn tủ đầu giường, quyển album cũ kia đang đặt ở đó. Là Thẩm Thư Hoài để cho cô lấy đi, ông nói nó có thể trợ giúp cô, hy vọng cô có thể điều tra rõ ràng việc anh họ ông mất tích năm đó, liệu có ai hãm hại hay không.

Đột nhiên được giao trọng trách nặng nề này, Dung Thiển rất đau đầu. Cô chỉ muốn điều tra rõ ràng tình huống mà thôi, sao mọi chuyện lại phát triển đến không thể tượng tượng được như vậy?

“Thẩm Kỳ, anh là gì vậy chứ?” Ôm gối đầu, Dung Thiển lăn lộn trên giường, nếu như cô thật sự có thể xuyên về quá khứ, vậy đã xuyên bằng cách nào đây?

Cô lấy bức ảnh ra, làm đủ mọi cách cố gắng xuyên không lần nữa nhưng vẫn không có gì thay đổi. Thậm chí cô còn suýt chút nữa đốt cháy tấm hình, nhưng nghĩ đến biện pháp này chắc chắn là không được liền bọ cuộc.

Dung Thiển giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay mình, đây là thật, là người đàn ông tên Thẩm Kỳ tự tay đeo cho cô, vì thế không thể nghi ngờ, cô thật sự đã gặp anh. Hơn nữa nghe cách nói chuyện của anh giống như đã gặp cô nhiều lần.

Dung Thiển càng nghĩ càng cảm thấy sai, loại cảm giác không tìm ra chân tướng thật quá khó chịu, cô không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy mang dép lê xuống lầu.

Lúc về, Thẩm Thư Hoài rất hào phóng đưa toàn bộ đĩa phim mà Thẩm Kỳ từng đóng cho cô mang về.

Ngồi trước TV, Dung Thiển theo thứ tự thời gian, bắt đầu xem từ bộ phim anh quay đầu tiên.

Anh bắt đầu diễn xuất từ năm mười lăm tuổi, bộ phim đầu tiên vào vai một thiếu niên câm điếc, cảnh quay rất ít có khi còn không được xem là vai phụ. Nhưng vì diện mạo quá nổi bật, diễn xuất lại tốt, một khi công chiếu liền chiếm được rất nhiều sự chú ý, đây là bộ phim chính thức mở ra con đường diễn xuất của anh.

Ngoại trừ một số vai diễn trong các bộ phim đóng ở Mỹ trước đó, hầu hết các bộ phim tiếp theo đều được quay trong nước. Thấy anh từng hợp tác với rất nhiều đạo diễn nổi tiếng trong quá khứ, Dung Thiển thầm giật mình, không dám tưởng tượng, một người đã từng nổi tiếng như vậy, sao có thể biến mất trong lịch sử không một dấu vết như vậy.



Nếu như không xem từ những đĩa phim này, Dung Thiển vĩnh viễn không thể nào biết được một số bộ phim có anh thủ vai mình đã từng xem qua, nhưng các cảnh quay có anh đều bị cắt sạch sẽ hoặc bị đổi diễn viên khác.

Vì thế vừa xem liền xem cả đêm, dẫn đến hôm sau lúc đi vào cục tinh thần cô vô cùng uể oải, Trần Giai và Trương Hạo thấy vậy quan tâm hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì không.

Dung Thiển khoát tay không muốn nói chuyện này, chỉ hỏi chủ nhân chiếc xe hôm qua đã điều tra ra chưa, về việc này Trần Giai đành tiếc nuối lắc đầu.

“Đã điều tra rồi, là xe cho thuê, người thuê dùng giấy tờ giả, trước mắt xe đã trả lại, hiện tại đang căn cứ vào hình chụp chị đưa để điều tra thân phận của hai người da đen kia” Trần Giai thành thật nói.

Dung Thiển gật gật đầu, tuy rằng rất muốn biết người nào muốn xuống xuống tay với mình, nhưng cô cũng biết điều này không thể gấp gáp được.

Hơn nữa Dung Thiển cảm thấy hai người da đen kia có thể liên quan đến việc cô điều tra vụ tai nạn hơn ba mươi năm trước, nhưng tại sao lại tìm đến cô, Dung Thiển cũng không lý giải được.

Mấy ngày nay, Dung Thiển đều không ngủ ngon, luôn cảm giác có một bàn tay ấm áp vuốt ve mặt cô, còn nhẹ nhàng gọi bên tai cô

“Thiển Thiển…”

“Thiển Thiển…”

“Anh đang chờ em…”

Mà khi Dung Thiển mơ màng mở mắt sẽ thất Thẩm Kỳ ngồi bên giường mình, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô, mỗi khi đến lúc này thì cô lại bị đánh thức. Sau đó phát hiện ra mình chỉ đang mơ.

Dung Thiển không ngủ lại được nữa, liền xuống phòng khách xem phim của anh, cô cũng không quá quan tâm đến cốt truyện, chỉ khi đến cảnh quay có anh cô liền nhấn tạm dừng.