Chương 11

Mấy ngày nay, Dung Thiển phát hiện mình điên rồi, ngày nào cũng nghĩ biện pháp để gặp được anh ta, làm cho mấy ngày nay như người mất hồn, cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Nhưng càng khẩn trương lại càng không có kết quả. Tối hôm đó, sau khi tan làm, Dung Thiển đến một cửa tiệm nhỏ, mua một phần thức ăn, ngồi trên ghế nhỏ gần cửa thưởng thức, bên cạnh cô có một bé gái đang liếʍ kem trông rất đáng yêu.

Dung Thiển nhịn không được sờ sờ đầu nhỏ của bé, bé gái cười vui vẻ với cô làm cho ánh mắt Dung Thiển không khỏi dịu dàng.

Nhàn rỗi không có việc gì làm, Dung Thiển lấy ra bức ảnh cũ luôn được cô mang theo ra xem. Nhìn thấy mình trong ảnh, Dung Thiển luôn cảm thấy xa lạ giống như người trong ảnh không phải cô, có thể do cảm giác năm tháng quá nồng đậm, dù sao cũng là ảnh chụp mấy chục năm trước.

Đưa tay chống cằm, Dung Thiển lẩm bẩm: “Nói đi cũng phải nói lại, không biết trong ảnh mình đang lo lắng cho ai? Sao lại lộ rõ ánh mắt lo lắng như vậy?”

“Ọp ẹp!”

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu chuyền đến một âm thanh khác thường nặng nề, Dung Thiển ngẩng đầu liền nhìn thấy biển quảng cáo phía trên lóe lên hai cái, sau đó ầm ầm một tiếng biển quảng cáo thật lớn rơi thẳng xuống

“Nguy hiểm”

Phát hiện tránh không thoát, phản ứng đầu tiên của Dung Thiển là nhào xuống ôm chắc lấy bé gái bên cạnh bảo vệ vào lòng.

Trước khoảnh khắc biển quảng cáo rơi chúng cô, Dung Thiển nhìn thấy bức ảnh bị cô năm trong tay đột nhiên biến thành tro bụi sau đó biến mất.



Dung Thiển cuối cùng nghe được một tiếng “rầm” thật lớn, cùng với đó là tiếng đàn dương cầm phảng phất từ xa xa truyền đến, du dương thật lâu, chậm rãi vào tai cô như nước suối, một giai điệu quen thuộc, là bản “Sonate ánh trăng” của Beethoven.

Dung Thiển từ trong bóng tối mở to mắt, đập vào mắt vẫn là bóng tối. Nhận thấy mình đang ở trong một không gian khép kín, Dung Thiển theo thói quen áp vào tường tìm lối thoát, hai tay mò mẫm mơ hồ cảm giác sờ được cánh cửa, Dung Thiển dùng sức đẩy ra.

“A!”

Dung Thiển kinh ngạc hô lên, tiếng đàn dương cầm bên tai cô cũng đột nhiên dừng lại. Dung Thiển sờ đầu gối đau đớn ngồi dậy, đau đến trợn mắt, nhìn về phía sau mới phát hiện mình từ trong tủ quần áo ngã ra.

Tủ quần áo kiểu cổ điển tinh xảo rất lớn, bên trong treo rất nhiều quần áo, không đợi Dung Thiển hiểu rõ, phía sau đã truyền đến một đạo âm thanh trong suốt của thiếu niên: “Ngươi, là ai?”

Dung Thiển quay đầu, liền nhìn thấy trước mặt là một cây đàn dương cầm đối diện cửa sổ, một cậu bé đang ngồi trên đó, hai tay cậu trên phím đàn dương cầm, một đôi mắt trong suốt sáng ngời chăm chú nhìn vào cô, trong ánh mắt không hề có sự sợ hãi mà bình tĩnh đến mức kỳ lạ, không giống phản ứng bình thường của một đứa trẻ khi nhìn thấy người lạ.

Cậu bé mặc một bộ đồ nhỏ đeo thắt lưng, giống như một quý ông nhỏ, dưới chân vẫn mang giày da, mặc dù ăn mặc tinh tế và quý phái nhưng trang phục này là cổ điển, trẻ em bây giờ ăn mặc thời trang hiện đại hơn nhiều.

Dung Thiển nhìn mặt cậu bé, ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, dùng tuyệt sắc mỹ nam để hình dung tuyệt đối không quá đáng.

Chỉ là, Dung Thiển càng nhìn càng cảm thấy cậu bé này rất quen mắt, hình như cô đã gặp ở đâu rồi? Gương mặt thanh tuấn tao nhã cực kỳ giống Thẩm Kỳ khi còn bé trong suy nghĩ cô mấy ngày nay.

Vừa nghĩ như vậy, Dung Thiển liền ngay người: “Khoan đã, cậu bé này thật sự là Thẩm Kỳ sao?”