Chương 51: Mê Hoặc Lòng Người Là Bản Lĩnh Của Xà Nhân Huyết Thống

Khi Tô Diệp nghe lời lẽ hùng hồn của hắn, miệng bỗng chốc giật giật.

Không biết là do sắc trời quá tối, ánh trăng nhạt nhẽo hay là thế nào?

Nàng luôn cảm thấy sắc mặt hắn càng nhìn càng tái nhợt.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Túc Khuynh đã từng bước từng bước đi tới trước mặt nàng.

Tô Diệp vịn vào cây hòe, nàng lặng lẽ lui về phía sau hai bước.

Túc Khuynh nhìn nàng lùi bước như vậy, bước chân dừng lại, con ngươi u ám nhìn chằm chằm nàng, ngay cả khóe môi nhếch lên hàm chứa ý cười tựa hồ cũng nhạt đi một chút.

Mí mắt hắn cụp xuống, che đi cảm xúc trong mắt.

Đưa tay ra, che miệng.

“Khụ khụ.”

Lại là một tiếng ho khan, thân thể hắn loạng choạng, lui về phía sau một bước.

Tô Diệp nhìn hắn như vậy, cho rằng hắn sắp ngã.

Liền vội vàng đưa tay kéo hắn lại.

Nếu hắn ngã trong sân viện của nàng, nàng không thể gánh vác nổi.

Có lẽ là bởi vì nàng quá khẩn trương, hơi dùng sức một chút.

Túc Khuynh bị kéo lại, liền trực tiếp ngã vào người nàng.

Hắn ngửi thấy rõ mồm một mùi hương quyến rũ trên cơ thể nàng, thơm hơn lần trước rất nhiều.

Cúi đầu, đôi môi đỏ thẫm nhẹ nhàng cọ cọ trên cổ nàng.

Thơm quá, cắn một miếng thì cảm giác thế nào nhỉ?

Có lẽ, sẽ rất ngọt.

Trong đầu Túc Khuynh hiện lên một suy nghĩ như vậy.

Tay hắn bất giác ôm lấy eo nàng, hắn ôm nàng vào lòng.

Như thể hắn muốn đem hơi thở của mình truyền đến cho nàng mới chịu buông ra.

Tô Diệp vừa thấy tư thế này, đã vội vàng buông tay ra đứng lên.

Để chứng tỏ rằng, bản thân hoàn toàn không có ý chiếm tiện nghi của hắn.

Lúc này Tô Diệp có chút thất vọng.

Năm đó viết sách, nam chính vì sự việc lúc nhỏ mà mắc bệnh sạch sẽ nên bị ám ảnh với nữ tử.

Loại nam chính giữ mình trong sạch như vậy được rất nhiều fan nữ yêu sách mê mẩn.

Dù sao, tìm được một nam chính như vậy trong tiểu thuyết Nam Tần, cũng không dễ dàng gì.

Nhưng bây giờ, nàng gặp phải tên này, đúng là thảm họa cấp cao không phải sao?

Lúc Tiểu Hạnh tới, liền nhìn thấy nam tử kia một thân hồng bào thêu tơ vàng, ôm Thiếu thành chủ vào trong lòng, tư thế thân mật lại mập mờ.

Cũng không biết Thiếu thành chủ giơ tay lên là có ý gì.

Lẽ nào thích gần chết mà còn làm giá sao?

Tiểu Hạnh không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi đầu đem bộ chén đũa bày ra, nhỏ giọng nói một câu.

“Tiểu thư, chuẩn bị xong rồi.”

Nói xong, liền đứng sang một bên, sợ quấy rầy Thiếu thành chủ ở chỗ này tư tình.

Nhưng nàng ấy lại không dám rời đi, lỡ như Thiếu thành chủ cần đến nàng thì sao?

Tô Diệp nhìn hắn cúi đầu, lông mi đen dài run rẩy.

Nàng nhỏ giọng nói.

“Toàn bộ phương thức Bí La trong tay ta đều cho ngươi cả rồi, không còn nữa.

Hay là, người quay về uống thuốc trước đi?”

Túc Khuynh nghe giọng nói ấm áp và mềm mại của nàng.

Ừ thì, càng muốn cắn một miếng.

Hắn đứng thẳng người, ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng phác họa ra vẻ mặt của hắn.

Bỉ ngạn hoa màu đen lung linh lóa mắt, làm cho khuôn mặt càng thêm tuấn tú.

“Không sao.”

Tô Diệp sững sờ nhìn hắn hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Sau khi lấy lại tinh thần, nàng liền vội vàng dời tầm mắt không nhìn hắn nữa.

Người này, trông cũng mê hoặc quá rồi.

Chậc, đúng là huyết thống Xà Nhân tộc, mê hoặc lòng người là bản lĩnh trời sinh.

Hơn nữa mẫu thân hắn còn là thánh nữ Xà Nhân tộc, tư sắc diễm tuyệt nhất tộc.

Cô cúi đầu vội vàng nói

“Vậy, vậy chúng ta ăn cơm đi.”

Hắn cúi đầu, lông mi đen dài rung động, không thấy rõ tâm tình trong mắt hắn, chỉ nghe hắn đáp lại một tiếng.

“Ừm”

Chỉ là...

Tô Diệp cúi đầu nhìn ống tay áo mình bị hắn kéo.

Lẳng lặng đưa tay ra, cẩn thận kéo về.