Chương 50: Cơ Thể Không Khỏe Đừng Quên Uống Thuốc

Chương 50: Cơ thể không khỏe đừng quên uống thuốc

Cuối cùng khi trời tối, Tiểu Hạnh cũng nấu xong xôi gà.

Vội vàng bưng đến trước mặt Tô Diệp, mời nàng thưởng thức.

Vẻ mặt Tiểu Hạnh hưng phấn.

"Tiểu thư, người nếm thử xem, có phù hợp với khẩu vị của người không?"

Tô Diệp ngồi dưới tàng cây hòe, ngửi mùi hoa hòe bay tới.

Cảnh sắc đêm nay rất đẹp, thật tốt để có thể thoải mái thưởng thức một bữa ăn.

Nàng gật gật đầu, đang định thưởng thức món xôi gà đã chờ cả buổi chiều.

Tô Diệp lại đột nhiên có cảm giác căng thẳng dựng tóc gáy.

Lần trước có loại cảm giác này, là lúc Túc Khuynh đến nhà bọn họ, dẫn theo Huyết Hàn Môn tới.

Lần này Tô Diệp đột nhiên quay đầu lại.

Liền nhìn thấy dưới ánh trăng mờ nhạt, một nam tử thân mặc hồng y thêu tơ vàng, dung mạo tuấn tú tuyệt trần đứng cách Tô Diệp ba mét.

Nam tử kia thấy Tô Diệp quay đầu lại, đôi môi đỏ giống như thược dược của hắn nở một nụ cười nhẹ, khóe mắt hoa bỉ ngạn cùng với ý cười của hắn càng trở nên mê hoặc.

Cổ họng chuyển động, giọng nói chầm chậm trầm xuống

“ n nhân.”

Tô Diệp kinh ngạc.

Nàng đứng lên.

“Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”

Có thể dọa được Tô Diệp, ngoại trừ Túc Khuynh thì không còn ai khác.

Lúc trước cũng từng gặp Túc Khuynh, nhưng nàng trước giờ đều không có loại cảm giác tóc gáy dựng đứng toàn thân cảnh giác.

Sở dĩ ngày đó có loại cảm giác này, là ở trong sân viên.

Lúc đó có lẽ người của Huyết Hàn Môn đã bao vây quanh sân, chỉ chờ mệnh lệnh.

Vậy bây giờ... người của Huyết Hàn Môn này không chừng đang nhìn trộm ở đâu đó cũng nên.

Ánh mắt nàng quét một vòng quanh tường, đều không thấy gì.

Phi Thần một thân áo lam đứng phía sau Túc Khuynh, thấy Tô Diệp nhìn qua, gương mặt ôn hòa nói

“Bái kiến Thiếu thành chủ.”

Sau đó, Phi Thần cười giải thích.

“Ơn cứu mạng không dám quên, chủ tử tới đây là muốn cùng thiếu thành chủ thương lượng chút chuyện báo ơn.”

Tô Diệp nghe mà ngây người.

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Túc Khuynh, đầy nghi ngờ.

“Báo ơn còn phải thương lượng?”

Không phải người ta đều âm thầm báo ơn sao?

Đôi mắt phượng của Túc Khuynh liếc nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt ốm yếu, cổ họng nhất thời chuyển động.

“ n nhân.”

Ánh mắt kia của hắn gấp rút nhìn chằm chằm nàng.

Nhìn chằm chằm vào nàng một cách khó hiểu khiến nàng cảm thấy bản thân như một miếng cá.

Nàng vươn tay vịn lấy cây đại thụ bên cạnh, mở miệng hỏi.

“Ngươi ăn cơm chưa?”

Ánh mắt Túc Khuynh nhìn về phía bàn ăn kia, hắn lắc đầu.

“Chưa ăn.”

Tô Diệp quay đầu, nói với Tiểu Hạnh.

“Nhanh đi chuẩn bị một bộ chén đũa.”

Tiểu Hạnh vốn bị dung mạo tuấn tú của Túc Khuynh làm cho không thể rời mắt, nàng ấy sững sờ như người mất hồn.

Nghe thấy mệnh lệnh của tiểu thư, khuôn mặt đỏ bừng vội vàng trả lời.

“Vâng, tiểu thư.”

Sau đó liền vội vàng rời đi, chuẩn bị chén đũa.

Bóng đêm đen kịt, biển sao bao la mênh mông trên bầu trời, một trận gió lạnh thổi tới, làm mùi hương hoa hoe kia càng thêm nồng.

Khi bầu không khí yên lặng, Túc Khuynh cúi đầu.

“Khụ khụ.”

Tiếng ho khẽ trong đêm yên tĩnh này càng thêm rõ ràng hơn.

Tô Diệp đứng dưới tàng cây hòe, vô vị lên tiếng.

“Nếu cơ thể đã không khỏe, đừng quên uống thuốc.”

Lông mi đen dài của Túc Khuynh bỗng khẽ rung động, giọng nói chầm chậm trầm xuống.

“Quên mất rồi.”

Phi Thần theo sau Túc Khuynh, vừa lấy bình sứ màu trắng ra sau khi nhìn thấy Tô Diệp liền đem cất vô lại.

Chủ tử từ khi bước vào sân viên, ánh mắt luôn hướng về phía Thiếu thành chủ, chưa từng dời đi chỗ khác.

Lời này, hẳn là không phải nói với hắn, mà là đang nói với Tô Diệp phía đối diện.

Xem ra, hắn không cần phải ở lại đây nữa.

Nghĩ vậy Phi Thần yên lặng rời đi, ra khỏi sân viên.

Sau đó, trong sân cũng chỉ còn lại hai người Tô Diệp và Túc Khuynh.