Chương 52: Ta Và Ngươi Hoàn Toàn Rõ Ràng

Hình như hắn có thói quen túm quần áo người khác.

Lần trước ở thanh lâu cũng vậy, lôi kéo quần áo của nàng không cho nàng đi.

Khi ngồi xuống, ánh mắt Tô Diệp liền đập vào món xôi gà trước mặt.

Gà này trước đó đã ướp qua, vét sạch bụng gà, nhồi gạo nếp vào.

Gạo nếp bên trong có mùi thơm của thịt gà, tạo thành món xôi gà ngọt mềm thơm ngon.

Tô Diệp sau khi ăn hai miếng xôi gà, cuối cùng cũng ổn định tinh thần.

Nhất thời mọi sự chú ý đều đặt trên con gà này.

Chỉ là ăn và ăn, vừa ngẩng đầu mới phát hiện hắn còn chưa động đũa.

Tô Diệp nhìn hắn, rồi lại nhìn xôi gà.

Nàng vốn dĩ không muốn nói chuyện, chỉ muốn ăn cho xong rồi đi.

Còn hắn có ăn hay không... Hắn có thích ăn hay không.

Chỉ là ánh mắt hắn cứ đảo qua đảo lại nhìn nàng, lông mi khẽ run lộ ra vẻ yếu ớt lại ngây thơ.

Cuối cùng, nàng cũng buông đùi gà trong tay xuống, dùng khăn bên cạnh lau tay.

Tiếp theo đưa tay cầm lấy muỗng sứ bên cạnh, múc lên một ít xôi,

“Muốn ăn không?”

Nàng không vội múc xôi bỏ vào trong bát hắn, mà hỏi hắn trước.

Thấy hắn gật đầu đồng ý.

Lúc này nàng mới cẩn thận múc xôi bỏ vào trong bát của hắn.

Nàng vươn tay, đem bát kia đẩy xuống trước mặt hắn

“Nếm thử xem.”

Đợi sau khi nàng làm xong, vị nam chính đại nhân kén cá chọn canh này mới cầm lấy chiếc đũa gác bên cạnh, nếm thử một miếng.

Tô Diệp ánh mắt mong chờ nhìn hắn, thấy hắn vừa nuốt xuống, liền hỏi

“Ngon không?”

“Ừm.”

Tô Diệp nghe thấy câu trả lời này thì rất vui.

Tiếp tục đưa thêm một số món khác cho hắn.

Ví dụ như, bánh hoa quế vừa làm ra, còn có canh gà hầm cả buổi chiều.

Tô Diệp vừa đưa thức ăn vừa theo dõi chặt chẽ cảm xúc dao động của hắn.

Đương nhiên là chả nhìn ra được gì.

Cảm giác, giống như món nào hắn cũng rất thích.

Tiểu Hạnh bên cạnh nhìn thiếu thành chủ cùng vị nam tử tuấn tú như tiên giáng trần này ở chung một chỗ, thật xứng đôi.

Vị đại nhân này so với Thành Hoan trong Nghênh Xuân viện tốt hơn nhiều.

Tiểu Hạnh che môi thẹn thùng cười trộm một chút, biết nơi này đã không còn việc gì cho nàng ấy.

Liền vội vàng rời khỏi sân viên.

Chỉ là rời đi không lâu thì Tiểu Hạnh đã quay lại.

Tiểu Hạnh nói

“Tiểu thư, thành chủ tới, nói có một số việc muốn trao đổi cùng người.”

Động tác gắp đùi gà của Tô Diệp dừng lại.

Nàng nhìn thẳng vào Túc Khuynh.

Cha cực kì ghét nàng tiếp xúc với hắn.

Nàng nghĩ đến bộ dáng nổi trận lôi đình của cha, liền sốt sắng.

Nàng nhìn chằm chằm Túc Khuynh

“Hay là ngươi đợi xíu nữa hãy ăn tiếp?”

Túc Khuynh nhấc mí mắt nhìn về phía nàng,

“Hửm?”

Bị ánh mắt nghi hoặc ẩn chứa trong con ngươi đen như mực của hắn nhìn chằm chằm.

Tô Diệp không hiểu sao lại sinh ra ảo giác rằng mình như đang lừa bán người.

Sau đó, cô chỉ vào trong phòng

“Vào trong đi.”

Túc Khuynh rất phối hợp, đứng lên, đi theo nàng vào trong phòng.

Ban đầu Tô Diệp dìu anh.

Đang đi thì nhìn thấy cha sắp tiến vào, động tác dìu liền đổi thành lôi kéo hắn bước vào trong.

Túc Khuynh đi theo phía sau nàng, tầm mắt rơi xuống cánh tay bị kéo.

Lông mi đen dài run rẩy,

“Hình như nàng rất vội.”

Vừa mở miệng, Tô Diệp đã kéo hắn đến trước tủ quần áo trong phòng.

Nàng mở tủ quần áo,

“Cái đó, hay là ngươi cứ trốn trong đây trước đi?”

Nói xong, nàng giải thích

“Ừm, gia phong của Tô gia chúng ta rất nghiêm khắc, nếu cha nhìn thấy ta và ngươi cô nam quả nữ ở cùng nhau, nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, không tốt đâu.”

Túc Khuynh đứng trước tủ quần áo, đôi mắt đen như mực nhìn Tô Diệp.