Chương 49

“A!"

Tiểu cô nương kia hét lên liền nhìn thấy túm bím tóc bị cắt đứt rơi trên nền đất.

Nàng ta có chút không tin được những gì vừa xảy ra.

Nữ nhân kia vừa làm gì?

Chỉ sai sót một chút thôi, có lẽ nàng ta sẽ bị hủy dung mất.

Nữ tử kia muốn hại nàng?

Lúc sau tiểu cô nương cũng nhận thức được điều vừa xảy ra , lập tức hét lên.

“Láo xược!”

Tô Diệp cúi xuống nghịch hòn đá nhỏ trên tay, cau mày.

“Muốn thử lại?”

Vừa dứt lời, tiểu cô nương kia liền đỏ mặt.

Nàng ta nhìn qua tuổi còn nhỏ, Tô Diệp dời tầm mắt, đi đến bên gốc cây cổ thụ rồi đánh ký hiệu gì đó. Sau khi làm xong, nàng ném cục đá nhỏ chuẩn bị rời đi.

Nhưng nàng vừa rời đi, phía sau ánh mắt của nữ tử trở nên đáng sợ, nhân lúc Tô Diệp không chú ý liền lôi trường kiếm ra đâm thẳng về phía nàng.

“Dám làm tổn thương ta, ngươi đi chết đi!”

Lời vừa dứt, trường kiếm đã đâm đến trước mắt Tô Diệp.

Trên người nữ tử có một vòng ánh sáng màu lam nhạt mà chỉ có người tu luyện Thủy linh cấp hai mới có.

Có thể là nhìn thấy Tô Diệp còn chưa đến cấp một liền chủ quan nghĩ rằng nàng dễ bị đánh bại.

Hơn nữa, Tiết Đào từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa bao giờ chịu oan ức lớn như vậy. Vậy mà khi đến đây tu luyện lại bị một tên cấp thấp bắt nạt.

Chỉ là…

Tô Diệp lùi lại một bước, trực tiếp nắm lấy cổ tay của nữ nhân kia, giây tiếp theo phanh một tiếng!

Trực tiếp ném nữ tử kia ra ngoài, nện xuống đất.

Nữ tử đau đớn nằm la liệt xuống đất, không bò dậy nổi.

Tô Diệp nhìn nàng ta rồi cúi xuống nhìn hai tay của của mình, lẩm bẩm một câu.

“Không trách trước kia ta không tu luyện linh căn hay luyện dược.”

Chỉ mới nhiêu đây mà đã hao tổn sức lực, không thể đứng dậy.

Chậc chậc chậc, từ nhỏ thần lực đã rất tốt.

Chỉ tiếc, không phải là nhân vật chính.

Nghĩ đến đây, Tô Diệp bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Năm đó sao nàng lại viết cho Túc Khuynh vòng hào quang nhân vật chính mạnh như vậy?

Bây giờ thì tốt, hắn tìm tới tận cửa, thần lực trời cho có làm được cái gì đâu? Không phải vẫn bị người ta đào đan sao?

Tô Diệp không thèm để ý đến nữ tử kia, quay người bước đi thật nhanh.

Chắc giờ này món xôi gà của Tiểu Hạnh cũng làm xong rồi nhỉ?

Gần như cùng lúc Tô Diệp vừa rời đi, bạn đồng hành của Tiết Đào cũng chạy đến.

Thấy Tiết Đào nhếch nhác lại nghe lời nàng ta nói xong thì tức giận đấm mặt đất.

“Chết tiệt, không thể ngờ trong cái Huyền Nguyệt Thành nhỏ bé này lại có loại người kiêu ngạo như vậy, còn dám ức hϊếp người của Tiết Gia.”

Một người khác đỡ nàng ta đứng dậy rồi an ủi.

Bên cạnh, Tiết Lương và Dương Huyền đứng dưới gốc cây cổ thụ mà Tô Diệp đánh dấu.

Dương Huyền thì đang loay hoay cái quạt xếp, vui vẻ thoải mái mở miệng.

“Ngươi có cảm thấy người Tiết Đào miêu tả kia có chút quen thuộc?”

"Rõ ràng tu vi thấp nhưng lực lại lớn, còn là nữ tử, mặc bạch y, sao giống Thiếu Thành Chủ trẻ tuổi mà chúng ta gặp trên thuyền vậy?"

Tiết Lương nhìn cái ký hiệu kia thật lâu.

Trên khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện một ý nghĩ thoáng qua.

“Nàng không phải không có đầu óc như những gì mà bá tánh nói đâu.”

Dương Huyền nghi hoặc.

“Hử? Ý của ngươi là gì? "

Tiết Lương nhấc cằm, ra hiệu.

“Nàng lấy cái này làm kí hiệu, hẳn là có dụng ý.”

Hai người nhìn nhau một lúc.

Dương Huyền cầm cái quạt xếp trong tay đánh Tiết Lương bằng một cái.

“Tiểu tử ngươi, lại có chủ ý gì nữa hả?”

Đương nhiên, Tô Diệp hoàn toàn không biết những gì xảy ra trong rừng.

Nàng chỉ nhớ đến món xôi gà của mình.