Chương 48: Băng Ngọc Thạch

Nàng cúi đầu nhìn vào tay mình.Vừa rồi là cái gì?

Trong cơ thể nàng có song linh căn mộc và hỏa.

Nhưng chưa bao giờ nghe nói mộc linh căn có thể khiến cây cối nở hoa.

Theo như những gì trong sách, chỉ có người đã tu luyện tới cấp đại tông sư mới có năng lực này.

Chẳng lẽ là vì Hàm Linh Thạch?

Không đúng, nguyên thân Tô Diệp ban đầu là bia đỡ đạn, chính là để cung cấp Hàm Linh Thạch cho nhân vật chính.

Hoàn toàn không thể có năng lực như vậy.

Đang miên man suy nghĩ, nàng chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn ở khu rừng phía tây.

Tiếng động lớn đến nỗi khiến mặt đất rung chuyển.

Nàng nghe thấy gã sai vặt ở cửa hốt hoảng hỏi:

“Chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Chuyện gì vậy? Ồn ào như vậy làm gì?”

Có người không thèm để ý hỏi.

“Không có việc gì, mấy năm nay thỉnh thoảng vẫn xuất hiện động tĩnh lớn như vậy.”

“Yên tâm đi, không có gì nghiêm trọng. Nên làm gì thì làm đi.”

Tô Diệp nhắm mắt và nhớ lại nguyên tác.

Thanh âm này, quả thật là đã xuất hiện cái gì đó.

Là một miếng băng ngọc do trời đất sinh ra.

Mà chỉ có thể là thú bảo vệ bên cạnh băng ngọc thạch mới gây ra tiếng động lớn như vậy .

Hơn nữa, băng ngọc ẩn sâu trong núi, cực kỳ khó tìm.

Thú bảo vệ đã hút hết linh khí bao quanh băng ngọc thạch.

Trừ khi ở khu vực ngọn núi, còn không thì người bên ngoài căn bản không phát hiện ra bất kỳ khác biệt nào.

Mảnh ngọc băng này được phát hiện một cách tình cờ sau khi Túc Khuynh thống nhất vạn cổ đại lục, được chế tạo thành một thanh trường kiếm để cống nạp cho hắn.

Băng ngọc là nguyên liệu chế tạo vũ khí cực tốt, thuộc hàng cực phẩm Thiên cấp, dành cho cấp bậc Thiên tiên.

Vô cùng thích hợp cho băng hệ, thuỷ hệ và mộc hệ chế tạo vũ khí.

Một khi vật này xuất hiện, chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp.

Tô Diệp suy nghĩ một lúc.

Nàng muốn chế tạo ra cực phẩm ngân châm, thì viên băng ngọc này là nguyên liệu tốt nhất.

Nghĩ đến đây, nàng đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi nhà, lao về phía khu rừng.

Sau khoảng một nén hương, Tô Diệp xuất hiện ở bìa rừng.

Lúc này, uỳnh một tiếng, mặt đất lại chấn động, rung chuyển.

Nàng đứng lên trên một tảng đá và nhìn ra xung quanh.

Nơi đó là ở đâu?

Phía Tây Nam phủ Thành chủ, dưới núi sâu.

Tô Diệp nhìn vào khoảng cách và theo đó từng bước mà đo lường.

Đó chính là... Nàng đứng yên, hướng về phía Tây Nam nhìn ngọn núi lớn phía xa xa.

Tô Diệp nở một nụ cười nhẹ, thế là xong.

Nàng cúi xuống nhặt một hòn đá dưới đất và chuẩn bị đánh dấu một cái cây gần đó.

Khi nàng vừa nhặt hòn đá lên thì có tiếng vù vù từ xa.

Phập!

Một mũi tên lông vũ bắn thẳng vào nơi vừa lấy viên đá.

Nếu chậm hơn một chút, có lẽ mũi tên đã rơi trúng tay nàng rồi.

Nụ cười trên mặt Tô Diệp nhạt đi.

Một giọng nói trịch thượng truyền đến từ xa:

“Này, người mặc đồ trắng, mau lấy mũi tên của ta đến cho ta.”

Vừa nghe dứt câu, Tô Diệp đưa tay rút mũi tên lông vũ ra, cầm nó trong tay.

Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tiểu cô nương mặc váy màu hồng đào, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo khi được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu có.

Kết hợp một loạt các bím tóc nhỏ, mang một cảm giác linh động, nhiệt tình.

Tiểu cô nương áo hồng đứng cách đó không xa, thấy Tô Diệp không nhúc nhích, trong lòng có chút sốt ruột.

"Ngươi không nhanh lên được sao? Ta còn đang cùng các huynh đệ đi săn, nếu như thua, đều là lỗi của ngươi."

Tô Diệp nghe vậy gật đầu:

“Được."

Nói xong, nàng đột nhiên giơ tay, trực tiếp ném đi.

Nghe thấy tiếng rít của mũi tên lông vũ, nó trực tiếp xuyên qua bím tóc của tiểu cô nương, lướt qua má, trực tiếp cắm vào thân cây đại thụ phía sau nàng ta.