Edit: Trầm Miên
Người kia mặc một bộ quần áo màu đỏ, phía trên dùng tơ vàng thêu ra đồ án phức tạp, sợi tóc màu đen rối tung, chỉ dùng một cây trâm cố định lại. Đôi mắt phượng hơi giơ lên mang theo sự lười biếng từ trong xương cốt.
Hắn dựa vào một góc của l*иg sắt, đôi mắt cúi xuống, lông mi đen dài run rẩy, đóa hoa bỉ ngạn nơi khóe mắt nở rộ khiến người khác mê mẩn, giống như chủ nhân của nó vậy.
Cằm nam tử hơi giơ lên, cánh môi đỏ thắm như dính máu, ở chỗ mắt cá chân của hắn bị người ta dùng xích sắt trói lại, hắn ngồi trong l*иg sắt không khác gì cá nằm trên thớt, vậy mà lại có chút không để ý cùng với bộ dạng lười biếng, cộng với bộ dáng tuyệt mỹ này khiến người khác không dời được mắt.
Mọi người ở đây kinh ngạc hô lên từng tiếng
“Đẹp, đẹp, với bộ dáng này cho dù ta mua về chỉ để ngắm đều được.”
“Này chỉ sợ ít nhất cũng phải một vạn lượng lá vàng.”
Thời điểm mọi người đều thưởng thức mỹ nhân này, cũng có người tiếc nuối
“Cho dù đẹp cũng là nam nhân, chung quy không phải là nữ nhân.”
Nói xong hắn ta ném đi thẻ đấu giá trong tay, cảm thấy không thú vị, chỉ nhìn người khác tranh chấp.
Mà lúc này thân thể Tô Diệp cứng còng, không nói một lời, tay nắm chặt tay vịn của ghế dựa, một tiếng răng rắc vang lên, tay vịn lập tức vỡ nát.
Nàng xuất hiện ảo giác à? Tại sao tên lòng dạ hiểm độc kia lại ở trong l*иg?
Tú bà kia biết mình đã bắt thứ gì về không?
Tô Diệp làm ra thanh âm như vậy dẫn tới người trong l*иg sắt nhìn về hướng này. Đôi mắt phượng đen nhánh tùy ý đảo qua, sau đó dừng lại, nhìn thẳng vào Tô Diệp.
Gương mặt không có biểu tình gì bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười, môi đỏ thắm khẽ cong lên, lông mi đen dài rung động.
Hắn cười như vậy, mọi người xung quanh càng thêm xôn xao.
Bán đấu giá đã sớm bắt đầu, chỉ qua mấy vòng đã tăng lên tới hai vạn lá vàng.
Tô Diệp đứng lên, quay đầu nhanh chóng đi ra ngoài, giống như ở đằng sau có thú dữ đang đuổi theo nàng.
Túc Khuynh nhìn theo cho đến khi Tô Diệp biến mất ở khúc ngoặt, mí mắt hắn buông xuống, che dấu cảm xúc trong đó, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.
Từng động tác của Túc Khuynh khiến người ở đây càng thêm hưng phấn, bảng giá kêu càng ngày càng cao, người bán đấu giá cũng rất vui mừng.
“Tốt, năm vạn lá vàng lần một, còn có ai ra giá cao hơn không?”
Nghe thấy vậy, lý trí của mọi người ở đây rốt cuộc quay trở về.
Năm vạn lá vàng, đây là lần đầu tiên có một mỹ nhân quý như vậy.
Thời điểm người bán đấu giá đang rất cao hứng, một giọng nữ mở miệng, “Mười vạn lá vàng.”
Người ra giá không ai khác chính là Tô Diệp vừa rời đi lại vội vã trở lại.
Vốn nàng muốn đi luôn nhưng nghĩ lại đã bị hắn nhìn thấy còn đi cái gì.
Những phú thương có tiền ở đây sau khi nghe thấy báo giá như vậy, không nhìn được đều quay lại xem người ra giá là ai.
Mười vạn lá vàng nha, có thể mua được một thành trì nhỏ đó. Mỹ nhân này tuy đẹp nhưng cũng chỉ là đêm đầu, đến mức vậy sao?
Thời điểm mỹ nhân trong l*иg kia nghe thấy thanh âm đó, lông mi run rẩy, chỉ thấy hắn cúi đầu, không có phản ứng gì.
Cho đến khi một tiếng gõ vang trên đài cao
“Mười vạn lá vàng lần một.”
“Mười vạn lá vàng lần hai.”
“Mười vạn lá vàng lần ba! Thành giao! Chúc mừng vị đại nhân này.”
Bán đấu giá kết thúc, có chút kẻ bị sắc dục làm mờ mắt chưa từ bỏ ý định, đi đế trước l*иg sắt muốn sờ mỹ nhân này một chút.
Vừa đi vừa mở miệng, “Mỹ nhân như vậy mà gia không thể làm hắn, đáng tiếc.”