Chương 7: Doanh

Ưng nhìn xuống cơ thể Dư Xà như đang ước lượng điều gì đó, khiến Dư Xà thấy hơi sợ.

Anh nhìn một lúc rồi giơ tay sờ cái bụng phẳng lì trắng nõn của Dư Xà.

Dư Xà giật mình, "chát" một tiếng, hất móng vuốt của anh ra, hung dữ nói với anh: "Anh làm gì vậy?"

Ưng không trả lời, chỉ cau mày trầm ngâm một lúc, bụng cậu nhỏ như vậy, eo cũng nhỏ, anh gần như có thể nắm trọn bằng một tay, sau này có thể chứa được trứng của họ không? Nhớ lại dáng vẻ mang thai của thú nhân giống cái trong bộ lạc, anh có chút lo lắng.

Dư Xà thấy anh không nói gì, vẻ mặt trầm ngâm, cậu luôn cảm thấy ớn lạnh nên vội chuyển hướng câu chuyện.

"Tôi không muốn ăn quả hàng ngày, tôi muốn ăn thịt."

Ưng lúc này mới ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh của cậu, khó hiểu hỏi: "Cậu không ghét ăn thịt sao?"

Anh đã bắt rất nhiều loại, nhưng cậu không ăn một miếng nào, chỉ thích ăn quả chua, cậu thực sự rất khó nuôi, ôi, ai bảo sau này cậu là giống cái của mình chứ, chỉ có thể mặc cho cậu làm loạn thôi.

"Tôi không ghét ăn thịt, những thứ thịt đó đều còn sống, tôi ăn thịt chín."

"Sống... chín, là có ý gì?"

Anh nhìn vào mắt Dư Xà đầy dấu hỏi chấm, sống chín là gì, mọi người bắt được đều ăn như vậy mà, ôi... hình như không phải tất cả mọi người, thức ăn của thầy tế trong bộ lạc khác với mọi người, thầy tế cũng trông rất yếu đuối, có phải thứ thịt mà cậu nói là loại mà thầy tế ăn không? Nhưng anh không biết làm thế nào để chế biến thành như vậy.

Giống cái sẽ không vì anh không tìm được thức ăn mà bỏ đi tìm giống đực khác chứ, nghĩ đến đây, anh lặng lẽ nắm chặt chỗ giao nhau giữa thân người và đuôi rắn của giống cái.

"Là dùng nhiệt độ cao... thôi bỏ đi, nói anh cũng không hiểu đâu."

Dư Xà nghĩ rằng dù có giải thích thì anh cũng không hiểu, lần sau làm cho anh xem là được.

Nhưng ưng lại cảm thấy câu nói này nghe như giống cái không hài lòng với anh, muốn rời đi, nên lại nắm chặt tay thêm vài phần, trong mắt lóe lên vẻ hung dữ.

"Anh nắm chặt như vậy làm gì, người anh nóng quá." Nói xong, cậu định trèo xuống.

Bây giờ đang là giữa trưa, mặt trời ở khu rừng nguyên sinh to gấp mấy lần bình thường, Dư Xà vốn là loài rắn ưa mát mẻ, còn ưng thì nóng như lò lửa vậy.

"Không cho cậu đi."

Đuôi Dư Xà đã xòe ra lại bị ưng dùng vũ lực quấn quanh eo, cậu cố gắng giãy giụa mấy lần nhưng không thoát ra được, lại đối mặt với ánh mắt có phần hung dữ của ưng. Có lẽ vì ưng quá dễ nói chuyện, khiến cậu quên mất rằng đây là một con thú hung dữ.

"Được được được, không đi nữa."

Nghe vậy, ưng mới buông lỏng một chút.

"Anh có tên không, ưng."

Dư Xà vén tóc trên lưng ưng ra trước mặt mình, lần này cuối cùng cũng hài lòng mà nằm sấp trên lưng anh như không xương.

"Không có."

Anh nói dối, anh có tên, là cha anh đặt cho, nhưng bây giờ đã bị đuổi khỏi bộ lạc nên anh cũng không muốn gọi cái tên đó nữa.

"Vậy... tôi đặt cho anh một cái tên, gọi là Doanh đi, tôi là Dư Xà, anh là Dư Doanh, được không?"

Nói xong, cậu lại xoay một vòng, quay ra trước mặt ưng.

Nghĩ đến lúc mới đầu cậu còn không biết đi, giờ đây đã xoay tới xoay lui thành thạo như thế.

Có phải cậu có năng khiếu làm rắn không, sau khi thức tỉnh truyền thừa, cậu đột nhiên biết được rất nhiều thứ.

Ưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nghiêng tới trước mặt mình, ngây ngốc cười: "Được."

Hai người không thể quay về được nữa, đành tìm một cái hang cây gần đó, tạm trú một đêm. Doanh bị thương nên Dư Xà cũng không yên tâm để Doanh đi săn một mình, khi Doanh ra ngoài, Dư Xà cũng trèo lên người Doanh, kêu Doanh mang mình theo, vừa có thể săn bắn, luyện tập điều khiển nước và băng, vừa có thể giúp Doanh đỡ đần.

Dư Xà dùng nước chặn đường con thỏ lớn, Doanh từ trên cao bổ nhào xuống gϊếŧ chết nó.

Doanh bắt được con thỏ, mang Dư Xà trở về gần hang cây, dùng móng vuốt sắc nhọn cắt một miếng thịt rồi biến thành người. Anh cầm miếng thịt còn nhỏ máu, có chút do dự, không biết có nên đưa cho Dư Xà hay không.

Nhưng Dư Xà lại nhặt một vài cành cây lại với nhau, dùng dao băng gọt vỏ cây, thấy Doanh cầm miếng thịt đứng ngây ra đó thì nhíu mày suy nghĩ.