Lúc chạng vạng, trên quan đạo có một chiếc xe ngựa đang chạy từ xa lại, người đánh xe là một cô nương trẻ tuổi ăn vận gọn gàng, sức lực nàng rất lớn, roi ngựa trong tay quất lên vang dội.
“Tiểu thư, chúng ta cứ đi như vậy người nhà cô không tới tìm cô sao?”
"Có, còn sẽ báo quan.” Thẩm Tương Nghi thổi khí lạnh, tay chôn ở cổ tay áo, ngồi ở phía sau Tiểu Đào lặng lẽ mà nói.
Thời buổi này, đại cô nương từ trong nhà bỏ trốn ắt phải đi báo quan.
Tiểu Đào lúc trước khi từng làm thổ phỉ đã lưu lại bóng ma tâm lý, vừa nghe đến quan phủ liền sợ mất mật, đột nhiên giữ chặt dây cương, khuyên nhủ nàng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không hay là nhân lúc chưa ai phát hiện, chúng ta trở về đi.”
"Việc này trở về cũng được thôi… Chỉ có điều… Tiểu Đào, trên người của em còn tiền không?” Thẩm Tương Nghi tiếp tục vừa bọc lấy tay vừa nói.
Tiểu Đào ngốc ngốc vò đầu: “Ta không có tiền, tiền tiêu vặt đều do a huynh của ta giữ.”
Thẩm Tương Nghi thở dài, vỗ vỗ bả vai nàng ấy, nhìn phía trước tịch mịch mà nói: "Vậy chúng ta cũng chỉ đành tiếp tục đến Giang Châu.”
Vẻ mặt Tiểu Đào khϊếp sợ, thực sự có người trốn nhà mà còn không mang theo đủ tiền ư?
Thẩm Tương Nghi cũng là bất đắc dĩ thôi, nàng biết ngựa quý nhưng không biết một con ngựa già gầy nhom này cũng phải tốn bảy tám quan tiền, tiêu hết hơn phân nửa số lộ phí luôn.
Càng không nói đến ăn ở ngủ nghỉ, cứ thế mà một đường moi moi rút rút tới khi gần đến Giang Châu thì cũng đã thấy đáy.
“Hay là… ” Thẩm Tương Nghi vịn vào xe, nghĩ ngợi nói: “Hay là chờ khi vào thành, hai ta đi bán nghệ.”
“Cái này được, trước kia ta với a huynh từng làm qua.” Tiểu Đào nghe thấy thế hứng thú bừng lên, hai mắt loé sáng: “Chúng ta dựa vào nó kiếm được không ít tiền đó.”
"Làm qua? Hai ngươi từng làm qua những gì vậy?
Thẩm Tương Nghi xoa tay hầm hè hỏi, không chừng đây thật sự là cửa ra.
"Đập vỡ tảng đá lớn trước ngực đó, sức ta mạnh hơn a huynh, ta là người lấy búa đập tảng đá lớn.” Tiểu Đào hưng phấn vỗ vỗ ngực nói: “Tiểu thư, cô muốn làm cái này không? Ta rành lắm.”
Thẩm Tương Nghi: “… ”
Nàng không dám hỏi, vậy nàng là biểu diễn cục đá, hay là biểu diễn người nằm trên đó chuẩn bị ăn búa đây?
"Bánh canh đây, bánh canh nóng hổi đây, canh gà bánh nóng đây ~ ”
Tiếng quán mì ven đường rao bán như là không cần tiền khoan vào trong lỗ tai.
Tiểu Đào cùng Thẩm Tương Nghi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn trong nồi trắng thơm, bong bóng nổi trên mặt, bốc lên từng đợt khói trắng, rõ ràng biết là phải đi nhưng thế nào cũng nhấc không nổi bước chân.
Chủ quán mì mời chào mua hàng nói: “Một chén mười văn tiền, cô nương muốn mấy chén nào?”
Mười văn? Hai văn tiền là đủ mua một hũ bánh, cũng có thể mua không ít lương khô, Tiểu Đào vội vàng xua xua tay: “Bọn ta không ăn, không ăn.”
“Tiểu nha đầu, không ăn đứng thì ở chỗ này làm cái gì, đừng cản trở người ta buôn bán, mau mau dắt xe đi đi."
Tiểu Đào nuốt ngụm nước miếng, đang chuẩn bị dong xe ngựa đi, Thẩm Tương Nghi từ trong xe ló người ra, giữ lại tay Tiểu Đào đang chuẩn bị đánh xe, nói với chủ quán: "Cho ba chén!”
Tiểu Đào hú hồn kéo nàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, ta không đói bụng, khi còn nhỏ gặp nạn đói ngay cả vỏ cây cũng đã từng ăn, nhất định có thể chịu được đói."
Thẩm Tương Nghi thấy khi nói chuyện đôi mắt nàng ấy đều đã rớt vào trong nồi rồi. Tiểu Đào sức lực lớn, lượng cơm ăn cũng lớn, hiện suốt giờ dọc đường đi theo nàng chỉ gặm chút lương khô, phỏng chừng cũng không thể nào ăn đủ no.
Nàng khẽ cắn môi, vỗ vỗ ngực: “Ăn đi, ta có tiền.”
Chờ đến khi bánh canh thơm ngào ngạt bưng lên cũng không còn tâm trí nhớ đến ba mươi văn tiền kia nữa rồi.
Bánh canh mỏng như lá rau hẹ, kết hợp với nước canh gà nồng đậm, tư vị đó quả thực so với Quỳnh Lâm Yến ăn còn ngon hơn.
Thẩm Tương Nghi chỉ ăn nửa chén, nàng ngẩng đầu thấy Tiểu Đào đang vùi đầu ở trong chén, một chén bánh canh này không tốn bao nhiêu thời gian đã thấy đáy.
Nàng ấy nhấp môi, buông đũa, đẩy chén bánh canh sang chỗ Tiểu Đào: “Tiểu thư, trong này vẫn còn nhiều như vậy.”
“Ta ăn no rồi.”
"Ưm, vậy ta có thể ăn nốt phần còn lại? A huynh ta nói ta chính là cái thùng không đáy, ăn nhiều nữa cái bụng cũng không thấy đói.”
Thẩm Tương Nghi cười cười:
“Em cứ việc ăn.”
Thế giới của Tiểu Đào rất đơn giản, ăn no, mặc ấm, có người thân nương tựa là được.
Nàng đứng dậy đi tới chỗ chủ quán, sờ sờ trong cổ tay áo, sờ soạng nửa ngày chỉ lấy được một cái túi tiền không, nàng sờ nữa sờ mãi, lấy ra một miếng ngọc bội, nàng nhìn miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, thở dài.
Xong rồi, xong rồi.
Đồ của Bùi Nhị vẫn là không thể đưa ra.
Nàng sờ đến trên đầu, rút trâm bạc cắm trên búi tóc xuống, vuốt ve trong tay vài cái, đây là một trong số của hồi môn không nhiều lắm của nương nàng để lại, bây giờ cũng chỉ là tiền ba bát mì.
"Chủ quán, tính tiền.”
Thẩm Tương Nghi trở lại bên cạnh bàn, đến đáy chén Tiểu Đào cũng liếʍ mấy lần sạch sẽ, náng ấy ợ một tiếng đặt chén xuống.
“Đi thôi.”
Tiểu Đào cùng Thẩm Tương Nghi đi ra ngoài, có điều khi đi ngang qua các bàn khác, người phía trước đột nhiên dừng lại, Tiểu Đào loạng choạng va phải bát canh nóng của người ta.
Người nọ một thân hoa phục, là dạng công tử trẻ tuổi mặt gầy lớn lên trắng trẻo, người hầu đứng bên cạnh lập tức hét lên.
“Tiểu tạp dịch, ngươi nhìn đường kiểu gì thế hả?"
Tiểu Đào vốn định nhận lỗi, vừa nghe hắn gọi người một cách coi thường như vậy, lông mày dựng lên: “Ngươi gọi ai đó?”
Thẩm Tương Nghi thấy tình thế không ổn vội nghiêng người chắn trước mặt nàng ấy, trên mặt nở nụ cười cúi đầu khom lưng: "Thật là xin lỗi, muội muội ta tuổi còn nhỏ vô ý đυ.ng trúng ngài đây, chúng ta đi ngay đây.”
Nói xong không đợi đám người kia lại gây sự, nàng giữ chặt Tiểu Đào kéo ra đến cửa quán.