Chương 45

"Chút vết thương nhỏ đó có tính là gì, ta vốn dĩ sớm đã muốn qua đây xem cô nương thế nào nhưng sư huynh ta nói đây là thành Biện Kinh, cô nương lại là tiểu thư nhà quan, không cho ta làm loạn."

Tiểu Đảo cười một cái, gương mặt đỏ bừng, lại trở về bộ dạng thật thà chất phác như lần đầu gặp.

Thẩm Tương Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, sau chuyến đi Thọ Châu nàng không còn gặp lại Tiểu Đào nữa, một mực lo lắng không biết những vết thương của nàng ấy đã đỡ hơn chút nào chưa.

Nàng suy nghĩ rồi kéo nàng ấy vào trong sân: "Đừng nghe mấy lời của sư huynh em, em muốn đến lúc nào cũng được hết."

Nàng rót trà đặt vào trong tay nàng ấy, lúc này mới nói: "Có phải Bùi đại nhân đã đọc thư của ta nên phái em qua đây tìm ta?"

Tiểu Đào nghe đến đây, lắc đầu, từ trong lòng rút ra một món đồ: "Tiểu thư, đại nhân nhà ta không ở trong phủ. Ngày thường thiệp mời trong phủ đều chất cao như núi, quan lại đến cầu kiến đại nhân xếp hàng đến tận đầu hẻm, thư của tiểu thư vốn dĩ còn chưa đưa được vào phủ. Là ngày hôm trước ta đυ.ng phải người cầm tín vật của đại nhân, không muốn để tiểu thư mất công chờ đợi nên mới chạy qua đây nói với tiểu thư một tiếng."

"Không ở trong phủ?" Thẩm Tương Nghi hít một ngụm khí lạnh, nàng đứng lên, túm lấy góc bàn hỏi: "Vậy, vậy giờ đại nhân đi đâu rồi?"

Tiểu Đào lắc đầu: "Ta không biết, trong phủ nhiều quy củ, ai cũng chỉ lo làm chuyện của mình, sư huynh ta nói đại nhân phân phó cái gì ta chỉ cần đi làm là được, chớ nên hỏi những cái khác."

Lòng Thẩm Tương Nghi trầm xuống, Tiểu Đào đến tận đây xem ra là thật sự không biết gì, nàng hơi suy tư một chút, đổi mạch suy nghĩ khác: "Sư huynh em đâu? Đỗ Lại cũng đi cùng đại nhân à?"

"Đi rồi, huynh ấy đi đánh xe cho đại nhân, còn nhéo tai ta dặn dò nhiều ơi là nhiều, mãi chẳng xong, so với chim tước trong ruộng còn phiền hơn."

Thẩm Tương Nghi hỏi tiếp: "Vậy hắn có nói với em khi nào về không?"

Tiểu Đào ngẫm nghĩ lại rồi trả lời nàng: "Sư huynh ta không nói mấy cái này nhưng hắn mang theo hai bao lương khô to, nói không chừng phải đi khá lâu."



"Có lâu lắm không?"

"Một hai năm."

Thẩm Tương Nghi hít một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa ngồi không vững, bặm môi ngồi im re.

"Cô nương, cô nương, cô làm sao thế?"

"Ta, ta sợ bị người ta đến cửa cầu thân." Nàng nhìn căn phòng, tự lẩm bẩm.

"Cô nương, cầu thân không phải là chuyện tốt sao? Sư huynh ta cả ngày đều lo lắng không ai thèm lấy ta, hắn nói không ai muốn lấy một nữ nhân còn khỏe hơn cả trâu cày đâu."

Tiểu Đào không tài nào hiểu nổi nói: "Có phải nhà cô nương nợ tiền người ta không? Nên không thể không gả? Lúc trước chúng ta đi chạy nạn gặp được rất nhiều gia đình nghèo đều bán con gái như vậy."

Hai mắt Thẩm Tương Nghi ngấn lệ, nước mắt lưng tròng.

Cái này còn ác hơn đòi nợ nữa, đây là đòi mạng đó!

Đoán chừng đợi một hai năm sau Bùi Vấn An trở về, một là nàng đã khắc chết Tam hoàng tử rồi cả nhà bị chém đầu. Hai là Tam hoàng tử biết nàng chẳng qua chỉ là một nữ phụ pháo hôi, chẳng có thân phận gì liền quay đầu gϊếŧ chết nàng.

Dù là tình huống nào nghe cũng chẳng ra sao.



Thời khắc cấp bách như này, Bùi Nhị có thể đi đâu chứ?

Thẩm Tương Nghi liều mạng nhớ lại đầu mối trong sách nhưng hồi tưởng cả nửa ngày cũng chẳng thu hoạch được gì, chủ yếu là do đây là một bộ tiểu thuyết nói về chuyện yêu đương của nam nữ chính.

Trong sách cũng không đề cập đến việc mùa hạ năm Kiến Nguyên thứ hai hành tung của Bùi Nhị như thế nào.

Trong thời tiết như này, cái mà quyển sách quan tâm là tình cảm sâu đậm ngược luyến của nữ chính và thái tử.

Ngươi nói xem Bùi Nhị này cũng thật là, hắn là một mệnh quan triều đình mà sao cả ngày cứ chạy loạn không ở thành Biện Kinh, hắn...

Thẩm cô nương đột nhiên rút lại lệ nóng vòng quanh, mặc dù trong sách không nhắc đến Bùi Nhị đi đâu nhưng có nhắc đến một câu, đầu mùa hạ năm Kiến Nguyên thứ hai, Giang Ứng Liên và thái tử đi du ngoạn Giang Châu vô tình gặp Bùi Nhị.

Năm Kiến Nguyên thứ hai, đầu mùa hạ, Giang Châu.

Đợi chút, Giang Châu Bùi thị, đó không phải là nhà tổ sư gia bên ngoại của Bùi Nhị sao, chẳng lẽ hắn về Giang Châu rồi?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Tương Nghi bỗng tỉnh táo lại, đám mây mù đen kịt trong lòng cũng dần tiêu tán, có một suy nghĩ to gan hình thành trong đầu.

"Cô nương, cô, cô không sao chứ? Có cần ta đi gọi đại phu không?"

Tiểu Đào lo âu hỏi, lúc trước trong thôn nàng ấy có một tú tài nghèo cũng bị như này, lúc khóc lúc cười, nàng ấy nghe người ta nói người bị như này rất dễ phát tác rối loạn tâm thần.

Thẩm Tương Nghi bắt lấy tay Tiểu Đào, tha thiết nhìn nàng ấy nói: "Tiểu Đào, ta có chút tâm bệnh nhưng bệnh này đại phu không chữa khỏi được, em có thể giúp ta một chuyện được không?"