Chương 47

Nhóm người này xác thực là nói lời vô lễ, nhưng người đông thế mạnh, hai người không dễ trêu chọc.

Thấy hai nữ tử kia đi ra đến cửa quán, nam tử tuổi trẻ kia mới thu hồi tầm mắt: “Ngươi có nhìn rõ chưa?”

“Không thể sai được, thiếu gia, ta thấy các nàng cầm ngọc bội của Nhị gia, nữ tử cao hơn hạ bàn vững chắc, trên lưng chính là hoành đao Mạc Bắc, là một người biết võ. Ngoài ra, thứ cầm đi thế chấp tiền mì nhìn không ra nông sâu chính là trâm bạc chỉ nhà quan mới có.”

Thẩm Tương Nghi cùng Tiểu Đào lái xe còn chưa đi được mấy dặm, đột nhiên nàng cảm giác xe bỗng dừng lại.

“Tiểu Đào, làm sao vậy?”

Nàng một vén mành xe, chỉ thấy đối diện có mấy con ngựa ngăn chặn đường đi, Tiểu Đào mặt đầy đề phòng, ngón tay đã sờ lên chuôi đao.

Người trong đội ngũ có phần quen mắt, không phải là mấy người vừa rồi gặp ở quán mì đó sao.

Muốn giựt tiền?

Không thể nào, các nàng có điểm nào giống kẻ có tiền đâu?

Hay là muốn cướp sắc? Thẩm Tương Nghi ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cuộc cũng có người phát hiện ra nàng đẹp rồi ư? Cảm thấy nàng là báu vật nhân gian có đúng không?

“Các ngươi, các ngươi không được làm bậy! Ta đi với các ngươi là được…”

“Phi, hồ ngôn loạn ngữ cái gì.” Hán tử kia hất cằm lên, mặt đầy khinh thường: “Ai muốn các ngươi, thiếu chủ nhà chúng ta có chuyện hỏi ngươi.”

Thẩm Tương Nghi hậm hực hỏi: “Xin hỏi thiếu chủ nhà các ngươi là vị nào?”

“Bùi thị Giang Châu, Bùi Hành.”

Bùi thị?

Người nhà Bùi Nhị?

Thẩm Tương Nghi vui mừng quá đỗi, này còn không phải qua sông gặp phải đưa đò, vừa vặn.

“Có thể đưa ta đi gặp thiếu chủ các ngươi không. Ta là tới tìm…”



“Tìm cái gì?”

Chỉ thấy hàng xe tách ra, một nam tử trẻ tuổi cưỡi ngựa đi tới, hắn ta ngồi trên lưng ngựa nhìn hai người, sắc mặt không đổi: “Tại sao các ngươi lại có được tín vật của Bùi gia ta?"

Thẩm Tương Nghi sửng sốt: “Tín, tín vật?”

Hắn ta cực kỳ không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, quát lớn một tiếng: "Giả ngốc cái gì? Ta hỏi ngươi đó, đồ vật của nhị thúc ta tại sao lại ở trong tay ngươi.”

Hắc, thật là quá phô trương.

Nhị thúc?

Bùi Nhị có cháu trai?

Lớn lên cũng xem như tuấn tú, đôi mắt này đều sắp nhìn đến tận trời rồi, nhưng thực sự không giống Bùi Nhị.

À, cái ngọc bội kia.

“Ngọc bội là Bùi đại nhân đưa cho ta.”

"Hả? Sao nhị thúc ta lại đưa cho ngươi? Có dặn dò ngươi chuyện gì không?”

Nhớ tới tình hình ngày đó, Thẩm Tương Nghi lại mặt đỏ tim đập, miệng cũng hàm hồ theo: “Này… Bùi đại nhân là bảo ta đi làm chút việc… ”

"Toàn là nói bậy!” Nam tử trẻ tuổi lập tức ngắt lời, đầy vẻ khinh thường: “Thứ người cầm chính là ngọc bội vân mây như ý, là thiên tổ khai triều thượng phương thừa tạo ra, lưu truyền đến nay cũng là tín vật vào từ đường của Bùi gia ta, làm sao có thể dễ dàng đưa cho ngươi?"

Thẩm Tương Nghi cả kinh, quay đầu nói với Tiểu Đào: “Hắn ta nói đều là sự thật?”

Tiểu Đào mơ mơ màng màng nói: “Ta thấy ngọc bội này đại nhân đeo không lúc nào rời thân thì chắc là thật.”

Thẩm Tương Nghi: “…”

Nàng trước đó còn muốn lấy nó đổi lấy ba chén bánh canh?

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Từ đâu tới? Có hộ tịch hay không?”

Ba câu hỏi liên hoàn khiến lòng dạ Thẩm Tương Nghi hoảng loạn.



Nàng đang trốn nhà đó, nào có thể tự khai báo gia môn ở đâu?

“Không nói? Vậy tức là kẻ cắp mật thám! Bắt lấy cho ta!”

Bùi Hành nói xong hắn ta xoay người xuống ngựa, dẫn theo vài người xông tới phía hai người.

Lừa ngựa chấn kinh quay đầu muốn chạy, Tiểu Đào nhanh tay lẹ mắt một tay kéo chặt dây cương khiến con ngựa kia không cách nào xoay chuyển, tay nắm chặt lấy cán đao, một chân đá văng người vọt tới trước mặt.

Một thanh đao xẹt qua mặt, Tiểu Đào nghiêng người né tránh chậm mất nửa nhịp, trên mặt liền vạch ra một vệt máu tươi, nhưng nàng ấy không tiến mà lui, thừa dịp đối phương vung đao xẹt qua mà đúng lúc tiến lên.

Thay đổi phương hướng thanh đao trong tay, hung hăng thọc chuôi đao vào eo đối phương, chỉ thấy người nọ kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống.

Bùi Hành nhíu mày nhìn về phía mũi đao của Tiểu Đào, ánh mắt sáng quắc: "Công phu của thổ phỉ phương Bắc, ngươi là thổ phỉ?”

Hắn vừa thốt ra lời này, lông mày Tiểu Đào giật giật, nàng ấy buông dây cương nhấc chân đạp vào ngực Bùi Hành một đạp, trực tiếp đạp hắn bay tới tận vũng bùn ngoài ruộng.

“Thiếu gia, thiếu gia!”

Tiểu Đào cầm theo đại đao, oán hận nói: “Ngươi là thổ phỉ! Cả nhà ngươi mới là thổ phỉ!”

Thẩm Tương Nghi: “… ”

Cái tên cháu trai này của Bùi Nhị đúng là không hiểu đánh người không thể đánh cái chân đau, cái hay không nói, nói trúng cái dở.

Nhưng ngay sau đó Bùi Hành đã tìm về được mặt mũi.

Mười mấy người động tác nhất trí cùng giơ mũi tên nỏ lên tạo thành một vòng, dù Tiểu Đào có là Quan nhị gia tái thế, bọn họ cũng có thể biến các nàng thành con nhím.

“Bùi thiếu chủ, bình tĩnh, chúng ta thật sự không phải kẻ xấu gì hết.”

Thẩm Tương Nghi túm chặt lấy tay Tiểu Đào, còn sống quan trọng hơn tất cả.

"Giả vờ cũng giống lắm.” Bùi Hành vẩy vẩy bùn, xoay người lên ngựa, thu hồi lại ngọc bội, hất hất cằm mặt lạnh nói: “Áp giải đến quan phủ.”

Dứt lời, hắn ta ngước mặt nhìn lên: “Ta mặc kệ các ngươi tới Giang Châu làm cái gì, đừng hòng nuôi ý nghĩ không nên có, Giang Châu này là Giang Châu của Bùi thị ta.”