Chương 44

"Đừng nói bậy." Cha Thẩm từ trên ghế nhảy dựng lên, gân giọng chỉ trời nói: "Khắc chồng cái gì chứ! Toàn mấy kẻ kỳ quái loạn thần, bọn chúng đều chỉ biết ăn nói bậy bạ, ăn nói bậy bạ!"

Thẩm cô nương: "..."

Cha nàng có thể chột dạ hơn nữa được không?

Nàng không để ý nhưng chỉ sợ lão hoàng đế mà hỏi thăm đến thì cả nhà nàng sẽ cùng nhau ra bãi tha mà thôi.

Nàng nhìn cha Thẩm một cái, ông đã sống trong giấc mộng đẹp đẽ được trở thành sui gia với hoàng thân, từ sau khi mẹ nàng qua đời, lòng của cha nàng cũng sắp bay lên trời rồi.

Biện Kinh là nơi như thế nào?

Quan lại thế gia đi đâu cũng thấy.

Mặc dù cha nàng dựa vào việc học hành kham khổ, xông vào Biện Kinh nhưng đã đến tuổi trung niên lại chẳng qua cũng chỉ là một quan biên soạn không nặng không nhẹ, có cũng được không có cũng chẳng sao.

Trong cái vòng Biện Kinh này xuất thân nhà nghèo chân đất giống như Thẩm gia bị thế gia sĩ tộc từ trong xương tủy xem thường coi nhẹ.

Nhưng luồn cúi cũng là một môn học mà hiển nhiên cha nàng không học được môn này.

Hiện tại gặp được thời cơ, chỉ mong sao đưa nàng đi để đổi lấy tiền đồ phú quý.

Nhưng con đường thông thiên của Thẩm gia chính là chỗ chết của nàng.

Hôm qua ở Phàn Lâu, Tam hoàng tử cho rằng nàng là đồng bọn của y, là một "biến số".

Mà một người đàn ông muốn hoàn toàn nắm giữ một người phụ nữ trong tay, cách tốt nhất và đơn giản nhất chính là cưới gả, xuất giá theo chồng, chỉ cần nàng gả cho Tam hoàng tử thì không phải mọi chuyện sẽ do y khống chế hay sao.



Cha Thẩm chân trước ra cửa, Thẩm Tương Nghi ngồi ngây người bên cửa sổ, cơn gió buổi sớm thổi vào, cái lạnh chui thẳng vào lòng nàng.

Thẩm gia không nhờ vả được, không có ai sẽ giúp nàng.

Nàng thân cô thế cô, có lực cũng chẳng bật ra được, bây giờ còn cách nào nữa không?

Nghĩ cách, lại nghĩ cách.

Một trận gió thổi qua làm cửa sổ bật ra, thổi bay những tờ giấy hoa văn rơi xuống mặt đất, nàng cúi người nhặt lên, đúng lúc nhìn thấy ngọc bội trên bàn.

Nàng cầm món đồ chơi lạnh như băng đó lên, đặt trong lòng bàn tay lật qua lật lại, cho đến khi miếng ngọc trở lên ấm áp bèn đưa tay vuốt ve văn tự trên mặt ngọc bội, nửa ngày không nói gì.

Không thì, nàng đi nhờ Bùi Nhị thử?

Nhưng nói cho cùng cũng là con trai của hoàng đế, Bùi Nhị sẽ chịu vì nàng mà đắc tội với thánh thượng sao?

Thôi kệ đi, bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Thẩm Tương Nghi trải giấy ra mặt bàn, nhấc bút viết mấy câu kể rõ sự tình Tam hoàng tử nhắc tới chuyện cầu thân.

Lại viết rõ bản thân không tình nguyện, là y muốn cường thủ đoạt hào, cha nàng bị ép… xì, làm người mai mối, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, hi vọng Bùi Nhị nể tình chuyến đi Thọ Châu, giúp đỡ nàng lần này, mau chóng giúp nàng thoát thân.

Viết xon, nàng liền nhờ người đưa đến Bùi phủ, nhưng đã ba ngày trôi qua, bức thư đó vẫn như đá bỏ biển, không có hồi âm.

Bên kia Bùi Nhị không có tin tức gì, bên này Thẩm Tương Nghi cũng lo lắng không yên, nàng trằn trọc trăn trở mấy hôm, ăn không ngon, ngủ không yên.

Rất sợ chỉ cần Kính phi thổi gió bên tai thánh thượng một chút, thánh chỉ truyền xuống, khi đó nàng muốn không gả cũng không được.

Chỉ cần nghĩ đến Tam hoàng tử cưỡi con ngựa lớn, mặc một thân hồng y đến rước dâu, nàng liền không kiếm chế nổi muốn co cẳng bỏ chạy.



Một ngày Thẩm Tương Nghi đang ở trong phòng lật xem quyển nhập môn Mao sơn, quả thực là bị ép đến không còn cách nào khác rồi.

Nàng suy nghĩ, nếu thực sự không được nữa thì vào ngày Tam hoàng tử đến rước dâu, nàng sẽ múa một bộ kiếm pháp trừ tà chính tông của Mao sơn cho y xem, làm kinh động cái trò vui tà ác mà y gọi là nam ngựa đực đó.

"Tiểu thư, tiểu thư?"

"Chuyện gì?"

Trên mặt Thẩm Tương Nghi dán đầy bùa vàng, tay cầm kiếm gỗ đào bất chợt quay đầu lại.

Nha hoàn bị dọa đến mức chân mềm nhũn, run rẩy đứng ở cửa, Thẩm phủ gần đây truyền ra tin đại tiểu thư mấy ngày gần đây đều tu luyện làm phép, không biết là đang muốn nguyền rủa ai, sợ vì chọc tức vị đại tiểu thư mà lửa cháy đến thân nên nha hoàn run lẩy bẩy nói: "Có, có người từ Bùi phủ đến."

"Bùi phủ? Mau, mau, người ở đâu?"

Thẩm Tương Nghi giống như con cá chép lăn từ trên giường nhỏ xuống, đi ra sân nghênh đón, từ xa đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng sừng sững ở cửa, khiến cho đám nha hoàn trong phủ đứng vây ở một bên xì xào bàn tán.

Đợi sau khi nhìn rõ người kia là ai, nàng liên vừa kinh ngạc vừa vui mừng xách váy chạy qua nghênh đón, hô to từ xa: "Tiểu Đào."

Tiểu Đào nghe thấy âm thanh quen thuộc, đang định toét miệng cười một cái nhưng vừa nhìn thấy trang phục của nàng thì nụ cười bỗng cứng đờ bên khóe môi.

Người mặc váy dài, mặt dán đầy bùa kia lao đến, may bây giờ là ban ngày chứ không nếu là nửa đêm hoặc sáng sớm có thể dọa cho người ta một trận ra trò.

"Cô, cô nương?"

Thẩm Tương Nghi thấy ánh mắt hoảng sợ của Tiểu Đào, lúc này mới vội vàng gỡ bỏ mấy là bùa trên mặt: "A, a, đây chỉ là sở thích, sở thích thôi."

Nói rồi Thẩm Tương Nghi sờ lên cánh tay, thân thể nàng ấy: "Vết thương của em khỏi chưa? Ngày đó bị thương nặng như vậy, phải nghỉ ngơi cho khỏe chứ."