Chương 43

"Ồ, quên mất ngươi bị mất trí nhớ, ta giải thích cho ngươi một chút, nam chính ngựa đực chính là kẻ cả người tập trung vận khí to lớn trong thế giới này."

Nói rồi Tam hoàng tử đứng lên mặt bàn, quơ quơ hai cánh tay, kích động nói: "Lão tử sẽ trở thành chúa tể của thế giới này, bọn họ đều sẽ bị ta chinh phục."

Thẩm Tương Nghi mê man nhìn y.

Ông trời ơi, nếu nàng có làm gì sai thì hẳn là nên bổ một đạo thiên lôi xuống nghiêm phạt nàng.

Chứ không phải cho nàng sống lại một lần nữa chỉ để nghe tên hoàng tử đầu óc không bình thường này không cho nàng về nhà, nhất quyết phải ngồi đây nghe y ba hoa khoác lác.

Thằng cha này còn đòi làm chúa tể?

Y dựa vào cái gì mà có thể có được vận khí thiên đạo cho chứ?

Một Mary Sue Giang Ứng Liên chưa đủ, còn phải thêm một tên ngựa đực Tam hoàng tử, thiên đạo thấy mọi người bị hủy diệt chưa đủ nhanh sao?

"Tuy rằng dung nhan ngươi khá phổ thông nhưng nếu như ngươi biểu hiện tốt, trung thành với ta, để thưởng cho ngươi, ta cũng có thể suy xét tới việc để ngươi gia nhập vào hậu cung của ta."

Tam hoàng tử vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, nước miếng văng tung tóe không ngừng.

Thẩm Tương Nghi: "..."

Đây là loại người tự luyến đến mức nào cơ chứ, hóa ra trên thế gian này thật sự tồn tại kẻ còn tự luyến hơn cả Giang Ứng Liên.

Khóe miệng Thẩm Tương Nghi giật giật một cái: "Đa tạ ý tốt của Tam hoàng tử, vẫn, vẫn là không cần đâu ạ."

"Ngươi không cần xấu hổ như vậy, đến lúc đó ngươi chỉ cần chung sống hòa thuận với các nữ nhân của ta, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua cuộc sống vui vẻ ở đây."

Các nữ nhân...

Thẩm Tương Nghi có lúc thật sự muốn biết, mặt hàng này trước khi vào thế giới trong sách rốt cuộc với cái kiểu không bình thường này sao lớn lên được như vậy nhỉ?

Y nghe không hiểu tiếng người sao?



Nàng đang từ chối! Đang từ chối đó!

Không phải là muốn còn mà còn giả bộ từ chối!

Hơn nữa hậu cung lại là cái quỷ gì?

Thời buổi này không phải gia đình nghèo thì ai còn nguyện ý gả đi làm vợ nhỏ chứ?

Mộng tưởng của Tam hoàng tử này nếu để cho cô nương gia đình đàng hoàng nghe được, họ đều sẽ vén tay áo lên nhắm thẳng mặt cho y hai cái bạt tai.

Lúc Thẩm Tương Nghi từ trong Phàn Lâu đi ra, thành Biện Kinh đêm đã vào khuya, đưa mắt nhìn bốn phía, khắp nơi đều là hỗn loạn mê man, tựa như tâm tình của nàng vậy, giống như bị che phủ bởi một tầm màn sương mù dày đặc.

Theo như những việc xảy ra hôm nay, không biết thái tử rốt cuộc còn nhớ Tô tiểu thư được bao nhiêu phần, giờ đây còn xuất hiện thêm một tên đọc qua sách, hành động quái dị là Tam hoàng tử.

Sự tình ngày càng trở nên rối ren khó bề phân biệt.

Trong lúc suy tư, một chiếc xe ngựa đi qua bên người nàng.

Màn xe hơi vén lên, Tam hoàng tử nhìn nàng nở nụ cười cao ngạo, ba phần lương bạt hai phần khinh thường: "Nữ nhân ngươi đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta."

Thẩm Tương Nghi: "..."

Đại ca, lẽ nào ngươi không thấy ông bác bán bánh cay phía sau đang nhìn ngươi như tên ngốc sao?

Đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa kia đi xa, Thẩm Tương Nghi tâm trạng nặng nề trở về Thẩm phủ nhưng nàng tuyệt đối không ngờ tới Tam hoàng tử không chỉ là nói cho có.

"Cha, người nói cái gì?"

Sáng sớm ngày kế tiếp, trong lúc Thẩm Tương Nghi còn đang ăn sáng.

Cha Thẩm xông vào, nàng bưng bát cháo, hoài nghi những gì mình nghe được, lại hỏi lại lần nữa.



"Tam hoàng tử có ý muốn nạp ngươi làm trắc phi."

Cha Thẩm nở nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh, khóe môi run run, đến cả nếp nhăn trên mặt cũng mang vẻ kích động không kiềm lại được, có thể so với tâm trạng năm đó ông thi đỗ tiến sĩ.

“Sáng nay sau khi tan triều, Tam hoàng tử đã ngăn ta lại nói với ta vừa gặp đã nhất kiến chung tình với con, có ý muốn bẩm báo với thánh thượng nạp con làm trắc phi. Chỉ là bây giờ y còn chưa đại hôn, đợi sau khi lập vương phi, sẽ đến tận cửa rước con về.”

Lòng Thẩm Tương Nghi trầm xuống, nhất kiến chung tình?

Thế này cũng quá giả rồi.

Để mà nói thì Giang Ứng Liên nhiều lắm cũng chỉ là quá mức ích kỉ, còn Tam hoàng tử này thì bị sức mạnh của thiên đạo làm mờ mắt rồi.

Nữ nhân trong mắt y giống như cỏ rác, phóng đãng không chịu nổi, không chút tôn nghiêm.

Loại người như vậy lại dám nói chuyện tình cảm? Y xứng sao?

"Cha, người không cảm thấy… Tam hoàng tử sao lại nhìn trúng con sao?" Thẩm Tương Nghi uyển chuyển nhắc nhở.

Cha Thẩm từ từ bình tĩnh lại, biểu cảm như một người từng trải nói: "Aiya, này có gì chứ, nói không chừng là vì tư sắc của con quá..."

"Cha nghiêm túc chứ?"

Thẩm Tương Nghi ngắt lời ông, ngẩng mặt lên, chân thành tha thiết nhìn ông.

Ông nhìn mặt của nàng, nhạt nhẽo giống y như người mẹ ruột đã qua đời của nàng, khoa trương mắc nghẹn một cái, ngượng ngùng quay mặt đi, ánh mắt sống chết không chịu nhìn nàng nữa.

"Nói không chừng là nhìn trúng tài đức của con, dẫu sao con cũng hiền lương thục đức, ôn nhu làm người ta vừa ý."

"Hiền lương thục đức, ôn nhu làm người ta vừa ý." Thẩm Tương Nghi lẳng lặng lặp lại mấy từ trọng điểm.

Cha Thẩm vô cùng tức giận: "Đừng học cách nói chuyện của ta."

"Ồ, cha, vậy cha có nói với Tam hoàng tử là con khắc chồng không?" Thẩm cô nương nói tiếp.