Chương 40

Chỉ là nó không gặp may, lúc thi tốt nghiệp phổ thông ngã bệnh, nếu không thì dựa vào thành tích của nó có thể lên đại học. Trong nhà nghèo, nó hiểu chuyện, nói gì cũng không muốn đi học lại. Cũng may nó không chịu thua kém, thi được làm giáo viên cấp hai ở trên trấn, năm nay được ba mươi hai tệ một tháng, còn có phụ cấp khác. Số tiền và phiếu này thím không lấy, để nó tích góp tiền cưới vợ. Nếu như cô gái nào có thể cưới được con trai thím thì chắc chắn không lo ăn mặc." Bà ta nói xong còn không vừa lòng, lại lôi kéo cô nói lần hai.

Cho dù có ngu đi nữa thì ai cũng nghe hiểu ý trong lời nói của bà, huống chi Diệp Ninh không ngu ngốc, bà ta đang định làm mai thay con trai bà ta sao?

Cô bó tay, cô vội ngắt lời thím Quế Hoa: "Thím, cháu không ngồi xe được, cháu nghỉ một lát."

"Không ngồi xe được chắc chắn rất khó chịu, cháu mau nhắm mắt ngủ đi, ngủ một lát sẽ khỏe thôi." Bà ta quan tâm nói.

Diệp Ninh rất muốn chửi thề, nếu không phải bà ta ngồi cạnh liên tục khen con trai bà ta thì cô sẽ mệt mỏi như bây giờ sao.

Cô nhắm mắt lại không để ý đến những chuyện khác nữa, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô nghe bà ta lại nói chuyện với người khác, chưa nói được mấy câu đã bắt đầu khen con của bà ta.

Một người ngồi phía trước nói: "Con của bà tốt như thế đã kết hôn chưa? Có cần tôi giới thiệu đối tượng không? Đó là con gái nhà họ hàng của tôi, dáng vẻ xinh đẹp, lo mọi chuyện trong ngoài nhà rất chu đáo."

"Con trai tôi nói sự nghiệp quan trọng, chuyện kết hôn không vội." Thím Quế Hoa cười đáp lại một cây rồi bà ta không nói nhiều nữa. Đương nhiên, bà ta đang coi thường con gái người ta.

Diệp Ninh không biết Diệp Hoa Tinh kia thế nào, dù sao cô không hề thích điệu bộ của bà ta. Người ta nói gả cho một người không chỉ gả cho người nọ mà là gả cho cả gia đình người đó, nhất là mẹ chồng là người quan trọng nhất, một người mẹ chồng xấu tính sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc hôn nhân. Hơn nữa, cô chỉ mới mười chín tuổi, kiếp trước hai mươi chín tuổi vẫn chưa vội, mười chín tuổi vội cái gì.



Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ mất, nếu không phải thím Quế Hoa đánh thức cô thì chắc chắn cô đã ngủ một giấc đến huyện.

Trong lòng Diệp Ninh hơi sốt ruột, trên mặt không biểu hiện ra: "Thím đến nơi rồi, thím đi thong thả."

"Đúng rồi, thím định nói với cháu." Bà ta chỉ ra ngoài cửa sổ, một người đàn ông đang mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc chẻ ngôi giữa, ăn mặc giống thanh niên văn nghệ: "Đó là con của thím, cháu có muốn gặp nó không?"

"Không cần đâu ạ. Thím, xe sắp đi rồi, cháu không xuống đâu." Cô nhanh chóng tránh khỏi tay của bà ta, cô chưa từng thấy người mặt dày như thế.

Thím Quế Hoa cười nói: "Không sao, từ trên trấn đến huyện có rất nhiều xe. Cháu xuống đi dạo rồi ăn bữa cơm trưa đi, thím bảo con trai đưa cháu đến nhà ga chờ xe."

"Không cần, buổi chiều cháu còn phải đi học, không làm phiền hai người." Diệp Ninh hơi tức giận, sao người này không biết điều chút nào thế.

"Mẹ, mẹ còn ở trên đó làm gì, mau xuống đi, xe sắp đi rồi." Người đàn ông đi đến cửa hô một tiếng.

Bà ta quay đầu ngoắc Diệp Hoa Tinh: "Con trai, mau qua đây, đây là Tiểu Ninh, con nhà chú Thanh Sơn đấy. Khi còn bé hai đứa từng chơi đùa với nhau, thế nào, có nhớ không?"

Cô cố nhớ lại, bọn họ vốn chưa từng gặp nhau được chưa.