Cô nhấc tay: "Đồng chí, vừa rồi khi tôi mới đi rửa mặt, trở về phát hiện túi của tôi cũng bị người ta động vào nhưng tôi không bị mất đồ nên không có nói ra."
Nghe thấy túi của Diệp Ninh cũng bị mở ra, hai nhân viên bảo vệ liếc nhau, ánh mắt đều nhìn về phía hai người phụ nữ ở giường giữa.
"Đồng chí này, tỉnh dậy đi."
Dù có gọi như thế nào bà ta cũng không tỉnh, nhân viên bảo vệ càng nghi ngờ hơn. Xét thấy nam nữ khác biệt, nhân viên bảo vệ tìm nhân viên tàu nữ để gọi bà ta dậy.
"Ôi trời, làm tôi sợ muốn chết, mấy người đang làm gì vậy? Ngày hôm qua nửa đêm tôi mới lên xe, buồn ngủ muốn chết, đánh thức tôi làm gì?" Người phụ nữ ôm ngực nói.
"Đồng chí, mong cô phối hợp điều tra với chúng tôi. Bảy giờ đến bảy giờ mười phút sáng, cô ở chỗ nào? Có nhân chứng không?" Nhân viên bảo vệ bắt người phụ nữ xuống giường.
"Nửa đêm tôi lên xe, mọi người đều biết. Tôi chờ xe buồn ngủ muốn chết, vẫn luôn ngủ, người trong xe đều có thể làm chứng. Xảy ra chuyện gì? Còn gọi cả đồng chí cảnh sát nữa." Người phụ nữ tỏ vẻ khó chịu khi bị đánh thức, cứ nói đông nói tây nhưng không chịu đi xuống.
Thật ra không ít người trong xe lửa đều nghi ngờ bà ta. Mọi người trong khoang chưa ai bị mất đồ, cố tình hành khách bên trái bà ta nói rằng túi bị người ta động vào, hành khách bên phải thì mất tiền, còn là ở giường trên. Người khả nghi đầu tiên chắc chắn là bà ta.
"Thời gian cụ thể tôi không biết, nhưng khi cô gái kia vừa mới đi rửa mặt, cô ta có thức dậy." Diệp Ninh kể lại những gì cô thấy về cô gái ở giường giữa đối diện.
Bên cạnh có người ăn trộm, ai cũng đừng nghĩ an tâm nghỉ ngơi, cần thiết bắt và đưa ra công lý.
"Cô đừng nói linh tinh, bảy giờ đến bảy giờ mười phút tôi dậy khi nào?" Người phụ nữ trực tiếp phủ nhận.
"Tôi nói, tôi không biết thời gian cụ thể, bởi vì cô ấy đi rửa mặt nên tôi mới nhìn thoáng qua, cô vẫn luôn động đậy dưới chăn. Tôi chỉ nói ra những gì mình nhìn thấy." Cô cũng không sợ bà ta, lớn tiếng nói.
"Tôi không có đồng hồ, không biết thời gian đi rửa mặt là lúc nào, nhưng tôi và đồng chí kia vừa đi rửa mặt là về ngay." Diệp Ninh nói đúng sự thật.
Cái này khiến người phụ nữ có miệng cũng không chối cãi nổi. Nhân viên bảo vệ nói bà ta xuống dưới, chuẩn bị lục soát giường, bà ta sống chết không chịu đi xuống, còn nằm xuống kêu khóc. Bà ta nói cảnh sát oan uổng người tốt, bà ta muốn khiếu nại bọn họ.
Cuối cùng bà ta bị cưỡng chế mang đi. Ở thời đại này, nếu la lối khóc lóc chống lại thực thi pháp luật là chuyện lớn đấy!
Người đàn ông mất tiền và Diệp Ninh cùng đi qua đó. Ban đầu, người phụ nữ liều chết không nhận, đợi hơn nửa tiếng, không có lục soát được chứng cứ từ trong hành lý bà ta, bà ta càng không thừa nhận. Một nhân viên bảo vệ nữ đến, mang bà ta đến một phòng để lục soát người, cuối cùng lục soát được hơn một trăm tệ từ bên trong áo ngực của bà ta.
Đến lúc này, mặt người phụ nữ trắng bệch và thẳng thắn khai toàn bộ quá trình.
Buổi sáng lúc người đàn ông mở ra túi tiền bị bà ta nhìn thấy. Bà ta thấy anh ấy để túi tiền đè dưới gối đầu nên không nhịn được mà nổi lòng tham.
Chờ anh ấy đi vệ sinh, bà ta nhờ việc cử động dưới chăn nên dễ dàng trộm được hơn một trăm tệ kia.