Chương 20

Cô không biết bản thân đã trở thành đối tượng bàn tán của người khác. Ban ngày cô ngủ hơi nhiều nên buổi tối cô ngủ không được, cô trở mình. Bây giờ không có di động hay máy tính, đột nhiên cô cảm thấy đêm thật là dài, thật là khó khăn.

Hơn một giờ sáng, có một người đến giường đệm cạnh Diệp Ninh. Đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, vừa nhìn diện mạo đã biết là loại người không dễ chọc. Quả nhiên, một sát sau bà ta đã cãi nhau với người ở giường dưới, nguyên nhân là do người ở giường dưới trở người quá lớn tiếng nên làm phiền đến giấc ngủ của bà ta. Cô khó lắm cô mới ngủ được nên hơi nóng giận, người khác không biết nhưng cô vô cùng rõ ràng, người trở mình càng nhiều, gây ra tiếng động lớn hơn trái lại chính là người phụ nữ bên cạnh này.

Người ở giường dưới là bà cụ hơn sáu mươi tuổi, nghe người phụ nữ nói thế, bà cụ rất hòa khí xin lỗi. Nhưng người phụ nữ không thuận theo mà buông tha, bà ta ầm ĩ, náo loạn đến nỗi tất cả mọi người trong khoang không ngủ nổi.

Người ở giường giữa không nhịn được mà đứng ra nói lời lý lẽ: "Dì ở giường dưới tôi không có xoay người, nhưng thật ra cô vẫn luôn ở trên đó trở người, đánh thức chúng tôi, còn náo loạn đến nỗi chúng tôi ngủ không yên."

Người phụ nữ không vui, bà ta vén tay áo cãi nhau với người ở giường giữa. Chờ mãi đến khi nhân viên tàu đến đây thì việc này mới ngừng lại.

Cuối cùng cũng đến buổi sáng, Diệp Ninh đứng dậy đi rửa mặt, trở về cô phát hiện túi của cô giống như bị động vào. Cô nằm ở giường trên cùng, nếu như có người đi lên lục đồ thì chắc chắn sẽ bị người ta nhìn thấy, không có ăn trộm nào to gan như thế. Cô gái bên trái cũng không thể, chân của cô và cô gái đó đối diện nhau, vậy chỉ còn lại người phụ nữ bên phải. Cô không lên tiếng, mở túi hành lý ra trước. Đồ vật bên trong không bị mất, đồ ăn chú Lưu đưa cho cô vẫn còn nguyên, đồ không bị mất, cũng khó nói, bằng không cô sợ là sẽ bị trả đũa.



"Ôi, tôi không thấy tiền của tôi đâu cả." Người đàn ông ở bên cạnh người phụ nữ kêu lên.

"Bao nhiêu tiền? Có phải anh để quên chỗ nào hay không? Tìm lại xem." Người đàn ông đi cùng nói.

"Tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy. Hơn một trăm tệ, là phí công tác lần này của tôi. Tôi nhớ rõ ràng đã đặt vào trong túi, trước khi đi vệ sinh vẫn còn, đi vệ sinh xong thì biến mất rồi." Người đàn ông nôn nóng nói.

Năm 1982, hơn một trăm tệ là số tiền rất lớn. Người đi cùng anh ấy giúp anh ấy tìm tiền, một người khác thì đi tìm nhân viên bảo vệ.

Diệp Ninh vẫn luôn quan sát biểu cảm của người phụ nữ bên phải. Lúc trước bà ta vẫn luôn giả vờ ngủ, nghe thấy có người đi tìm nhân viên bảo vệ, bà ta mới cử động cơ thể, có thể phát hiện tròng mắt bà ta vẫn luôn chuyển động.

Tất cả người trong khoang đều kiểm tra đồ của mình, sợ mất đồ vật quý giá, kết quả chỉ có anh ấy mất tiền. Không bao lâu sau, nhân viên bảo vệ đến đây. Đầu tiên người đó hỏi người đàn ông mất bao nhiêu tiền, sau đó hỏi anh ấy bị mất khi nào rồi hỏi người xung quanh anh ấy. Trong lúc đó, người phụ nữ bên phải vẫn luôn giả bộ ngủ, như thế này càng không thể nào nói nổi. Ồn ào như thế, vẫn có thể nằm không nhúc nhích à?