Chương 22

Bà ta và Diệp Ninh là đầu đối đầu, bà ta trở lại nằm trong ổ chăn, nghĩ lấy một cái là lấy, lấy hai cái cũng là lấy nên bà ta không nhịn được mà mở túi của cô ra. Bà ta vừa mới mở ra chưa được bao lâu, vừa lúc người ở giường đối diện trở về, lúc này bà ta mới thu tay lại. Với lại tầm mười phút nữa là đến ga tiếp theo, bà ta vốn dĩ giả vờ ngủ một hai phút, sau đó lập tức sắp xếp hành lý rời đi. Bà ta không ngờ rằng người đàn ông trở về nhanh đến thế, hơn nữa chuyện đầu tiên anh ta làm chính là mở túi tiền để đếm tiền.

"Đồng chí cảnh sát, đây là lần đầu tiên tôi làm, thật sự không phải cố ý đâu, đều do cậu ta cố ý đếm tiền dụ dỗ tôi." Bà ta chỉ vào anh ấy kêu oan.

Đừng nói là người đàn ông, ngay cả cảnh sát và Diệp Ninh đều bị sốc. Việc bà ta trộm đồ là vì lỗi sai của người mất của.

Bây giờ hành vi trộm đồ phạm tội không nhỏ, cho dù bà ta cầu xin ra sao, tới ga tiếp theo bà ta bị nhân viên bảo vệ áp giải đi xuống. Nhân viên bảo vệ khác nói cô đi về trước, giữ lại người đàn ông để ghi chép một chút.

"Cô ta thật sự lục túi của cô à?" Cô gái nằm bên trái hỏi.

"Ừm, tôi không bị mất đồ nên không có nói." Cô nhìn cô ấy một cái rồi không có tiếp tục nói chuyện. Chỉ mấy tiếng nữa là đến thành phố Lệ Sơn, có câu nói "càng về gần đến quê thì trong lòng càng lo sợ". Còn chưa về tới quê, cô đã bắt đầu sợ sệt rồi.

Đối mặt với những người họ hàng đó còn dễ. Nguyên chủ vẫn luôn ở trong huyện học cấp ba, hai năm không gặp, cô thay đổi lớn cũng bình thường. Đặc biệt là cô ấy vừa mới mất cha, tính cách thay đổi cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ, chủ yếu là hai đứa em của nguyên chủ thôi. Trong lúc nhất thời, Diệp Ninh đắn đo không biết sống chung với bọn họ như thế nào.



Trừ cái này ra, trở về cô còn một trận chiến khó khăn. Diệp Thanh Sơn và mấy người trong thôn không làm việc cùng ở một chỗ, nhưng ông xảy ra chuyện lớn như vậy, còn có chuyện bồi thường ở mỏ quặng, sớm muộn gì bọn họ cũng biết. Bọn họ biết, đồng nghĩa với việc người trong thôn sẽ biết, như vậy ông nội và bà nội kế của nguyên chủ chắc chắn sẽ biết.

Bà nội kế của nguyên chủ chắc chắn sẽ khuyến khích ông cụ đến đòi tiền. Ngoài ra còn có hai người chú bác không phải cùng một mẹ đẻ ra nữa. Anh em bọn họ đều mặt dày, nói không chừng cũng muốn cắn một miếng.

Họ hàng đều như vậy, người trong thôn không bỏ đá xuống giếng đã là chuyện không tồi.

Gì mà người thôn quê đều chất phác, cũng không biết ai tuyên dương tư tưởng này nữa. Cô cũng lớn lên từ nông thôn, cô hiểu rõ sâu bên trong nhất.

Khi không liên quan đến lợi ích, thôn dân thật sự nhiệt tình và hiếu khách. Một khi họ đã dính vào chuyện lợi ích, tuyệt đối sẽ đánh nhau đến mức tôi sống anh chết. Trong thôn thường xuyên vì ruộng nước mà cãi nhau, thậm chí đánh nhau, còn vì đó mà mất mạng. Thế lực, tính toán chi li, bắt nạt kẻ yếu, thích chiếm hời, ở nông thôn, nhà ai mà yếu đuối sẽ thật sự bị người ta bắt nạt đến xuống bùn.

Nhà bọn họ không có trụ cột Diệp Thanh Sơn này, toàn trẻ con yếu đuối, người lớn còn không đoàn kết, muốn sinh sống ở nông thôn không dễ dàng gì. May hiện tại thông tin liên lạc chưa phát triển, việc ông xảy ra chuyện chắc chắn chưa truyền về thôn. Cô nghĩ xem nên lừa tin hay không, trễ chút rồi làm tang.