Chương 8: Huynh Còn Biết Đi Săn?

Nhưng vừa nói đến đến lão tam, nàng lập tức ngẩn người: “Lý An?”

Nàng nhìn lão tam, lại nhìn hai đứa lớn, phong cách này có phải có chút không đúng hay không?

Lý Trường Huy lại vô cùng khẳng định gật đầu: “Đúng vậy, Lý An.”

Cẩu Thặng và Cẩu Đản ở đối diện, không đúng, hiện tại nên gọi là Lý Du và Lý Hạo lại không phát hiện ra bầu không khí giữa cha và nương có gì kỳ lạ, bọn họ đang rất kích động.

“Tốt quá, chúng ta cũng có tên, cha thật lợi hại, lấy tên cũng dễ nghe như vậy!”

Lý Trường Huy mỉm cười, kéo vết sẹo trên gương mặt kia đi theo vặn vẹo, thật sự giống như một con rết còn sống vậy.

“Chờ mấy ngày nay bận việc xong thì ta sẽ dạy các con viết tên của mình.”

Sau đó hắn lại gắp một miếng bánh hành bỏ vào chén của Lâm Hòa: “Ăn cơm đi, chờ lát nữa bảo Du Nhi trông đệ đệ, bảo Hạo Nhi dẫn ngươi đi hái rau dại.”

Lâm Hòa yên lặng gật đầu, thôi, dù sao cũng không phải con của mình.

Nhưng mà, sao cứ cảm thấy ba cái tên này có chút quen tai, giống như đã nghe ở đâu rồi thì phải?

Mười năm trước Lý Trường Huy tòng quân, hầu như năm nào cũng đều nhờ người tiện thể mang bạc trở về, không nhiều lắm, cũng chỉ có hai ba lượng bạc, nhưng mà dùng để nuôi hai đứa nhỏ ở trong thôn vẫn rất dư dả.

Dù sao chỉ cần không bị đói bụng, không đông lạnh là được, một lượng bạc cũng đã đủ rồi, huống chi còn là mỗi năm vài ba lượng bạc, trong khoảng thời gian đó Lý Trường Huy trở về hai lần, lần nào cũng cho bạc.

Mười năm trôi qua, Lý gia nhận bạc của Lý Trường Huy cũng được hơn một trăm lượng bạc, đương nhiên cũng có tiền xây lại nhà mới, vẫn là nhà mái ngói gạch xanh khang trang, rất khí phái.



Năm đó không phải không có người đi tòng quân chung với Lý Trường Huy, mấy năm sau đó, trong thôn cũng lục tục có người rời đi, nhưng đến tận bây giờ cũng chỉ có một mình Lý Trường Huy trở về, còn những người khác, gần như cuối cùng đều biến thành một khoản tiền an ủi không nhiều lắm.

Lý Trường Huy rời nhà đi rất lâu, hàng năm xâm nhiễm gϊếŧ chóc, cùng trong nhà trở nên xa lạ, phân gia chẳng những làm bọn họ tự tại, mà những người khác cũng tự tại.

Mà nơi ở hiện tại của bọn họ chính là nhà cũ lúc trước của Lý gia, nhà tường đất, có chút cũ, nhưng thắng ở chỗ rộng rãi.

Nhà mới là nhà ngói, hiện tại có cha và nương cùng với hai đệ đệ, hai em dâu và mấy cháu trai cháu gái của Lý Trường Huy sinh sống.

Thật ra Lý Trường Huy cũng là người hào phóng, về nhà lập tức đưa hai mươi lượng bạc trên người cho cha nương, nói là tiền xuất ngũ dưỡng lão.

Đáng tiếc lúc phân gia, ngoại trừ được chia chút lương thực đủ ăn đến mùa thu hoạch ra, còn có nồi chén gáo bồn và một chút đồ vật sinh hoạt cơ bản thì không có một lượng bạc nào.

Nói cách khác, hiện tại bọn họ là người không xu dính túi.

Trong nhà không có quy củ ăn không được nói, Lâm Hòa suy nghĩ tình hình trong nhà, có chút lo lắng.

“An Nhi còn nhỏ, ăn cơm thô không dễ tiêu hóa, ta nấu cơm cũng dùng tương đối nhiều dầu và muối, hiện tại dầu ăn cũng sắp hết rồi, hơn nữa lập tức vào mùa hạ, Du Nhi và Hạo Nhi còn đỡ, có quần áo cũ năm ngoái để mặc, nhưng ba người chúng ta đều không có.”

Rõ ràng lúc trước còn nói cái gì cũng mặc kệ, chỉ lo nấu cơm là được, nhưng hiện tại cũng coi như là người một nhà, không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ sẽ cùng nhau sinh sống mấy năm, cũng không thể thật sự không quan tâm chuyện gì cả.

Cũng may chỉ là một ít việc vặt trong cuộc sống mà thôi.

Hiển nhiên Lý Trường Huy cũng đã sớm có tính toán, nghe nàng nói như vậy, hắn không hề lo lắng, chỉ thản nhiên nói: “Không sao, buổi chiều ta đi trên núi săn, mấy ngày nay ta quan sát một chút, trên núi có không ít gà rừng, chắc là cũng có con thỏ và một số động vật nhỏ khác.”

Lâm Hòa ngạc nhiên: “Huynh còn biết đi săn?”