Chương 7: Đặt Tên

“Tốt xấu cũng là nhi tử của huynh, lão đại đã bảy tuổi rồi, lão tam cũng sắp bảy tháng, có thể đừng gọi là Cẩu Đản, Cẩu Thặng, huynh lấy cái tên cho bọn họ có được không?”

Nhi tử và nữ nhi của hai chú em đều có tên có họ, chỉ có ba đứa nhỏ nhà bọn họ là không có một cái tên đàng hoàng nào.

Trước kia là cha và nương không ở, gia gia và nãi nãi đều không để bụng cũng thôi, hiện tại cha ruột đã trở lại, sao vẫn còn không để bụng chuyện này chứ.

Lâm Hòa vừa nói dứt lời, bàn tay đang cầm đũa của Lý Trường Huy lập tức cứng đờ ở giữa không trung, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh bỗng mắt thường có thể thấy được trở nên xấu hổ.

Lâm Hòa không chú ý, còn tiếp tục nói: “Đặc biệt là lão tam, đã sắp bảy tháng rồi, cũng tới lúc có thể nghe hiểu lời nói của người khác, cũng không thể lại đặt cho nó cái tên Cẩu Tử đúng không?”

Nói đến chuyện đặt tên này, nàng thật sự rất muốn chê bai, lúc trước mặc dù lão đại vào lão nhị là được gia gia và nãi nãi chăm sóc mấy năm, nhưng tốt xấu gì lão đại cũng là trưởng tôn của Lý gia, làm gia gia và nãi nãi, chẳng lẽ không biết lấy một cái tên hay sao?

Hai đứa nhỏ rửa tay, hấp tấp chạy vào, một người bưng một chén cháo, trực tiếp há miệng hút vào một ngụm to giống như gió lốc, trực tiếp xử lý nửa chén cháo, lại đi gắp bánh hành.

“Nương, nương nấu cơm ăn ngon quá, nãi nãi, nhị thẩm và tam thẩm đều không nấu ăn ngon bằng nương.”

Hai đứa nhỏ còn nhỏ tuổi, hoàn toàn không hiểu Lâm Hòa mới mười lăm tuổi, không có khả năng có đứa con lớn như bọn họ.

Ở trong lòng bọn họ, bọn họ chính là đứa bé không có cha không có nương giống như người khác nói trong nhiều năm qua, hiện tại cha và nương của bọn họ đã trở lại, hơn nữa cha làm việc rất lợi hại, mẫu thân nấu cơm vô cùng ngon, rất lợi hại đó!

Bỏ được cho dầu cho muối, đương nhiên là ngon rồi.

Trong lòng Lâm Hòa nghĩ như vậy, trên mặt lại nhịn không được lộ ra chút tươi cười nói: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ăn cơm xong thì dẫn ta đi hái chút rau dại.”

Hiện tại chính là đầu xuân, đúng là thời điểm trên núi có nhiều rau dại nhất, đương nhiên không thể bỏ lỡ.



Nàng thích kiểu cuộc sống thư thái không có chuyện phiền lòng như vậy, mỗi ngày chỉ cần nấu cơm là được, ngay cả quần áo cũng chỉ cần giặt quần áo của mình, hơn nữa Lý Trường Huy còn cố ý gánh nước trở về, làm nàng nấu chút nước ấm ở trong nhà để giặt quần áo.

Có thể nói, toàn bộ thôn Hương An, không có con dâu nhà nào nhàn nhã hơn nàng.

Đời trước đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, lo lắng đề phòng đã quá đủ rồi, đối với nàng mà nói, cuộc sống hiện tại giống như đang nằm mơ vậy, chỉ ngóng trông cả đời đều không cần tỉnh lại.

“Hái rau dại ạ.” Lão đại lập tức lộ vẻ mặt đau khổ.

“Nương, rau dại rất đắng, không hề ngon gì cả, không phải nãi nãi đã nói sao, chúng ta có thể trở về hái rau dưa, chờ thêm mấy ngày nữa là rau dưa của nhà chúng ta cũng có thể ăn được rồi.”

Ngày đầu tiên phân gia, nương bảo cha đi xử lý vườn rau, hiện tại đã có rất nhiều cây mầm mọc lên.

Lâm Hòa mới mặc kệ hắn: “Yên tâm, ta có thể làm rau dại trở nên rất ngon.”

Cha mẹ chồng vẫn là ít qua lại sẽ thỏa đáng hơn, dù sao cũng đã phân gia, nàng không muốn xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mặc dù có Lý Trường Huy nên cha mẹ chồng sẽ không dám nói nàng cái gì.

Bị ‘hai mẹ con’ làm gián đoạn như vậy, Lý Trường Huy cũng lấy lại tinh thần, khẽ trầm tư suy nghĩ một chút, lập tức có ý tưởng.

“Lão đại gọi là Lý Du, ngọc đẹp, sáng rực rỡ, chi lan ngọc thụ, sinh vu đình giai nhĩ.”

“Lão nhị tên Lý Hạo, hạo, sáng ngời tinh trắng, quang minh lỗi lạc.”

Nói xong hắn lại nhìn thoáng qua lão tam trong lòng ngực, chần chờ trong chớp mắt rồi nói tiếp: “Lão tam tên Lý An đi, cả đời bình an.”

Lúc hắn nói ra hai cái tên trước, Lâm Hòa còn thầm tán thưởng ở trong lòng, Lý Trường Huy này thật lợi hại, vừa thấy đã biết lúc tham gia quân ngũ có thuận tiện đọc sách, cái tên này nghe có vẻ rất cao thượng.