Chương 6: Không Sợ Hắn

Lâm Hòa chỉ gật đầu với Lý Trường Huy, xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục đút cơm cho đứa nhỏ, hình như thằng bé rất thích nàng, mặc kệ khóc lóc hung dữ đến mức nào, chỉ cần được nàng bế, cậu bé sẽ lập tức nín khóc.

Thật ra Lý Trường Huy không ngại Lâm Hòa lạnh nhạt với mình, nha đầu này từ lúc được mua trở về đến nay đều không thân thiện, hắn cũng có thể thấu hiểu.

Dù sao cũng là bị cha mẹ của mình bán đi, vì tiết kiệm một chút đồ ăn, mấy ngày đều không cho cơm ăn, chuyện như vậy dù là ai cũng sẽ không vui.

Nhưng mà nhìn gương mặt Lâm Hòa có vẻ lạnh nhạt, nhưng lúc đút cơm cho đứa nhỏ lại rất dịu dàng và cẩn thận, trong mắt hắn cũng hiện lên một tia ấm áp.

Thật ra hắn đã trở về một tháng, hai mươi ngày trước, hắn vẫn luôn trốn ở trên núi gần đây, ngoại trừ đi trấn trên chọn mua đồ vật ra, hắn vẫn luôn quan sát tình hình trong thôn Hương An.

Ngày đó vốn là quyết định chuẩn bị về thôn.

Nếu phải về thôn, đương nhiên là phải từ trấn trên quang minh chính đại trở về, thuận tiện còn muốn mua chút đồ vật mới được.

Lâm Hòa ở bên đường bị bán vài ngày, hắn biết, bởi vì thoạt nhìn vừa đen vừa gầy, không có tinh thần gì, giống như có thể trợn trắng mắt bất cứ lúc nào cho nên vẫn luôn không bán ra được, hắn cũng biết.

Ngày đó hắn cũng chỉ là bình thường đi ngang qua trước mặt Lâm Hòa, lại đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đánh giá vẫn luôn nhìn vào người của mình. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Hòa không còn vẻ nặng nề tử khí như lúc trước, hai con mắt tối đen, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình.

Thế mà không sợ hắn.

Lại nghĩ đến ba đứa con của mình, bản thân hắn lại là người không biết nấu cơm, lúc này mới có ý định mua Lâm Hòa.

Chỉ là đối ngoại, hắn nói Lâm Hòa là vợ của mình, càng nhiều hơn thì không ai biết.

Trong lòng Lý Trường Huy nhớ lại tình hình lúc đó, nhanh chóng phơi quần áo rồi đi tới trên bệ bếp múc cơm.



Lần này trở về, hắn cho cha và nương hai mươi lượng bạc, lúc phân gia, cha và nương cũng bỏ được, nồi chén gáo bồn, gạo và bột mì dầu ăn gì đó, ngay cả chăn cũng cho cái mới, miễn cưỡng đủ một nhà bọn họ sử dụng.

Đương nhiên, không thể bỏ qua nguyên nhân là mấy cháu trai cháu gái trong nhà nhìn thấy hắn liền sợ hãi, hai em dâu cũng là nhìn thấy hắn liền không dám ra khỏi cửa, trên bàn cơm, cha và nương cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, ngóng trông hắn sớm rời đi một chút.

Lý Trường Huy cũng không cảm thấy đau lòng, về nhà ngày thứ ba, hắn đã thuận thế nói muốn dẫn theo nhi tử và vợ dọn ra ngoài, có thể nói người trong nhà là vui mừng phấn chấn đưa bọn họ ra ngoài.

Ngoại trừ đứa nhỏ ăn cháo gạo trắng ra, những người khác đều là ăn cháo lương thô, còn có một đĩa nhỏ bánh hành bỏ thêm dưa muối.

Mặc dù bánh hành cũng là dùng ngũ cốc và bột mì làm, nhưng thắng ở chỗ làm rất đẹp, chiếc bánh lớn chừng một bàn tay trẻ em, ngoài giòn trong mềm, vô cùng ngon, rất hợp ăn với cơm.

Đồ ăn bưng lên bàn, em bé cũng đã ăn no, Lý Trường Huy duỗi tay: “Đưa ta bế cho, ngươi ăn cơm trước đi.”

Em bé được nuôi dưỡng rất tốt, là đứa bé bụ bẫm nhất trong nhà, được Lâm Hòa vừa đen vừa gầy ôm vào trong lòng ngực, nhìn cảm thấy có vẻ rất mệt mỏi.

Hắn nhận lấy em bé, bế bằng một tay, một chút cũng không ảnh hưởng đến việc ăn cơm, lại nhìn hai huynh đệ khác còn đang giả vờ đánh giặc ở trong sân, hắn nhăn mày lại:

“Cẩu Thặng, Cẩu Đản, đừng chơi nữa, rửa tay ăn cơm.”

Hắn biết mấy năm trước mình không ở nhà, hai đứa nhỏ này vẫn luôn được gia gia và nãi nãi chăm sóc, vẫn luôn bị những đứa trẻ khác trong thôn nói không cha không nương.

Bây giờ mình đã trở lại, cha và nương đều có, gần đây hai đứa nhỏ này có chút hưng phấn.

“Vâng, được rồi cha.” Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời nói, sau đó chạy giống như bay đi rửa tay.

Lâm Hòa rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn là không nhịn được, quay đầu nghiêm túc nhìn về phía Lý Trường Huy.