Chương 22: Tốt Xấu Cũng Là Mẹ Ruột

“Trước kia bọn họ không có cha không có mẹ, sống dựa vào gia gia và nãi nãi, con cũng không nói nhiều cái gì, hiện tại chúng con đã trở lại, đương nhiên sẽ không để cho bọn nhỏ tiếp tục ăn không đủ no mặc không đủ ấm nữa.”

“Con thỏ này buổi tối nhà con ăn, phần còn lại toàn bộ cầm đi trấn trên bán, mấy đường đệ đường muội mỗi năm đều có hai bộ quần áo mới, con là cha, cũng không thể để nhi tử của mình thiệt thòi được, nương, ngài nói xem có đúng không?”

Giọng nói của Lý Trường Huy rất lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc dư thừa nào cả, không giống như đang tức giận, nhưng Lưu Thúy Phương nghe vào tai lại cảm thấy hắn là đang oán giận mình, cầm tiền của hắn nhưng lại không chăm sóc tốt con của hắn.

Sắc mặt của Lưu Thúy Phương cũng trở nên khó coi: “Như thế nào, con là muốn nói mấy năm nay nương giúp con chăm sóc con cái là sai rồi sao? Hiện tại con có bản lĩnh, cánh cứng rồi cho nên không để cha mẹ con vào mắt sao?”

“Nương nói gì vậy, con gà rừng này không phải là con hiếu kính ngài và cha hay sao?”

Lý Trường Huy lại lần nữa đưa con gà rừng mà Lưu Thúy Phương không muốn nhận tới, Lưu Thúy Phương không nhận, hắn trực tiếp thả xuống mặt đất ở bên cạnh.

Lưu Thúy Phương đen mặt, cũng không để ý đến mặt mũi gì nữa: “Con bắt được nhiều con mồi như vậy, chỉ cho nương một con gà rừng, cũng không chê mất mặt sao!”

Đúng là không cảm thấy mất mặt, Lý Trường Huy cõng sọt con mồi lên, cũng cầm con thỏ được đặt riêng kia lên.

“Nương, nếu ngài không muốn nhận, vậy con cũng cầm đi bán. Trong nhà thật sự thiếu tiền, nếu không nương cho con chút bạc, con lập tức đưa thêm hai con con thỏ cho ngài.”

“Con, con đúng là thằng con bất hiếu, đã phân gia rồi mà còn tìm nương đòi bạc!”

Lưu Thúy Phương tức giận đến mức mắt đầy sao, chỉ vào Lý Trường Huy tức giận rống lên.

Trong phòng bếp có mấy cái đầu nhỏ thò ra ngoài, Lý Trường Huy vừa mới nhìn thấy một cái bóng đã nhìn thấy bọn họ vội vàng rụt trở về.

Trong lòng buồn cười, trên mặt lại không để lộ ra ngoài.

“Nương nói gì vậy, con thiếu tiền, đám gà rừng và thỏ hoang đều là muốn đi bán lấy tiền, ngài nhất quyết đòi lấy thêm mấy con, vậy con lấy gì đi bán đây.”



Giọng nói của hai mẹ con đều không nhỏ, hơn nữa bọn họ còn đang ở bên ngoài, khoảng cách nhà hàng xóm gần nhất cũng năm mươi, sáu mươi mét mà thôi.

Huống chi còn có một đại nương đang ở trong vườn rau làm cỏ, vườn rau là ở giữa hai nhà bọn họ.

Bà ấy nghe rõ ràng lời nói của hai mẹ con, vừa rồi nhìn thấy Lý Du cầm theo hai con gà rừng, bà ấy cũng nhìn thấy.

Lúc đó bà ấy cho rằng chỉ có hai con gà rừng, nên chỉ hâm mộ một chút mà thôi, lúc này mới phát hiện thế mà lại có nhiều như vậy, trong lòng không khỏi nảy lên suy nghĩ.

Nghe rõ lời nói của Lý Trường Huy, đại nương không khỏi động lòng.

“Trường Huy à, đám gà rừng và thỏ hoang này là muốn cầm đi bán đúng không?”

Lý Trường Huy sửng sốt một chút, hắn về thôn lâu như vậy, hiếm khi có người chủ động chào hỏi với hắn, hơn nữa vị này còn là đại nương từng tránh né hắn lúc trước.

Nhưng mà Lý Trường Huy vẫn nhanh chóng gật đầu: “Đúng, là muốn bán.”

Đại nương thấy Lý Trường Huy không tức giận, tức thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Là thế này, dù sao ngươi cũng muốn bán, ta muốn mua một con, ngươi muốn bao nhiêu tiền.”

“Gà rừng hai mươi văn, thỏ hoang 40 văn.”

Không hề đắt, nếu đi trấn trên còn có thể bán nhiều hơn mấy văn tiền, cũng được xem là nể tình bà con hàng xóm mà báo giá rẻ hơn.

Đại nương lau tay lên quần: “Ngươi chờ một chút, ta trở về lấy tiền, ta mua một con gà rừng.”

Gần đây bận việc trong ruộng, công việc mệt nhọc, mua một con gà rừng, vừa lúc bồi bổ cho người trong nhà.

Thừa dịp đại nương về nhà lấy tiền, Lý Trường Huy đi tới cửa phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy mấy mẹ con ở bên trong nhanh chóng từ cửa chạy vào, sau đó giả vờ như không có việc gì, cái gì cũng không biết.