Chương 23: Bán Gà Rừng

Hắn cũng giả vờ không nhìn thấy: “Ta đi xử lý con thỏ trước, sau đó lại đi trấn trên, có khả năng sẽ về nhà trễ một chút, các ngươi ăn cơm trước đi, không cần chờ ta.”

Lâm Hòa vội vàng bưng nước ấm đã chuẩn bị trước ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Lưu Thúy Phương cầm con gà rừng vẫn luôn không chịu nhận kia, nổi giận đùng đùng rời đi.

“Huynh nói nương của huynh như vậy, không sợ bà ấy tức giận sao?”

“Không có việc gì, tức giận thì tức giận, hiếu kính bọn họ một con gà rừng là đủ rồi, hầm một nồi nước, hai ông bà ăn một bữa cũng không hết.”

Lâm Hòa nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, cũng không phải là hai ông bà, bên kia cha mẹ chồng ăn cơm là già trẻ lớn bé cùng nhau ăn, tổng cộng đến mười mấy người.

Nhưng rất rõ ràng, Lý Trường Huy hoàn toàn không tính mấy đệ đệ, đệ muội và chất nhi, chất nữ, hắn nói hiếu kính là chỉ hai ông bà.

Đến nỗi bọn họ muốn chia con gà rừng kia cho những người khác, Lý Trường Huy hoàn toàn không thèm để ý.

Trong lòng Lâm Hòa nhận định người nam nhân này có chủ kiến, không phải người ngu hiếu, không cần lo lắng cuộc sống về sau.

Chỉ là, có phải hắn có chút keo kiệt hay không?

Dù gì cũng là mẫu thân ruột thịt.

Ban đầu nàng cho rằng hắn sẽ đưa một con thỏ, không ngờ hắn thế mà lại chỉ cho một con gà rừng.

Có keo kiệt hay không, hiển nhiên Lý Trường Huy cũng không quan tâm, hắn đang vội vàng lột da thỏ, tay nghề kia, nàng còn chưa thấy rõ hắn làm như thế nào, một tấm da thỏ hoàn chỉnh đã xuất hiện.

“Trường Huy ơi, ta tới mua gà rừng.” Rất nhanh đại nương nhà bên cạnh trở về lấy tiền lại đậy, không nhìn thấy người, bà ấy ở bên ngoài kêu lên.

Lâm Hòa vội vàng chạy từ phòng bếp ra ngoài: “Đại nương, người muốn con nào, đều ở chỗ này ạ.”



Lúc trước nàng kiểm kê cũng đã xem qua rồi, đám gà rừng này lớn nhỏ tương đương nhau, cũng không có con nào đặc biệt lớn hơn hay là đặc biệt nhỏ hơn, cho nên thật ra con nào cũng giống nhau.

Nhưng mà lời này bay vào tai đại nương lại thành bảo bà ấy tự mình chọn một con lớn, tâm trạng lập tức trở nên rất tốt, vẻ mặt vốn còn có chút lo lắng, trong nháy mắt đã cười như một đóa hoa.

“Ta nghe Trường Huy gọi ngươi là Tiểu Hòa, ta cũng gọi ngươi như vậy nhé. Tiểu Hòa, lấy con kia cho ta đi.”

Bởi vì người ra ngoài chính là Lâm Hòa chứ không phải Lý Trường Huy vẻ mặt hung tợn kia, cho nên đại nương cũng to gan hơn một chút.

Lâm Hòa lưu loát lấy con gà đại nương chỉ ra, nói: “Đại nương, của ngài đây, con gà rừng này không nhẹ đâu, chắc là hơn hai cân, hai mươi văn, vô cùng có lời.”

Đại nương vội vàng đưa tiền đồng qua: “Đúng, đúng, đúng, có lời, có lời, Tiểu Hòa, ngươi đếm lại xem.”

Lâm Hòa cũng không từ chối, ở trước mặt đại nương đếm đồng tiền lại một lần, không thiếu một văn nào.

Nàng lập tức mỉm cười nhìn về phía đại nương, thậm chí ánh mắt cũng hiền hòa hơn rất nhiều.

“Đại nương, Huy ca nhà ta đi săn rất lợi hại, về sau nếu nhà ngài muốn ăn gà rừng hay thỏ hoang gì cũng có thể trực tiếp tới nhà chúng ta mua, không có cũng có thể đi bắt cho ngài, giá bán rẻ hơn trên trấn rất nhiều đó.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Hòa nhìn thấy tiền của thế giới này trông như thế nào, ngay cả trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có ấn tượng về phương diện này.

Vui mừng tiễn đại nương đi, Lâm Hòa cầm một nắm tiền đồng, vui sướиɠ hài lòng đi về phòng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lý Du và Lý Hạo sáng rực hai mắt.

“Nương, đây là hai mươi văn tiền sao? Thật nhiều tiền, đây là lần đầu tiên con được nhìn thấy nhiều tiền như vậy đó.”

“Ừm ừm, cha thật lợi hại, tùy tiện bắt một con gà rừng cũng có thể bán được nhiều tiền như vậy, nhiều gà rừng và thỏ hoang như vậy, có phải là chúng ta đã phát tài rồi hay không?”

Lâm Hòa: “Đây cũng là lần đầu tiên nương nhìn thấy tiền đó.”