Chương 15: Đào Măng

Lý Trường Huy kéo dây cung thử cảm giác, nhìn thấy nhi tử sáng rực hai mắt như vậy, không khỏi bật cười: “Ừm, ăn cơm xong chưa, rửa sạch chén đũa rồi chúng ta lên núi.”

Còn không bằng không cười đâu.

Lâm Hòa nói thầm ở trong lòng, nụ cười này làm ‘con rết đen’ trên mặt hắn thật sự giống như sống lại, bò vằn vèo ở trên mặt, trông càng đáng sợ hơn.

Nhưng nàng vẫn nhịn không được nhìn thoáng qua.

Cứ cảm thấy vết sẹo này có chút không bình thường.

Mặc dù bản thân Lý Trường Huy không trắng, làn da màu đồng, dáng người cao lớn khỏe mạnh, chỉ là vết sẹo này lại biến thành màu đen rất không bình thường.

“Được rồi!” Lý Du hoàn toàn không có bị dọa sợ, giống như khi chạy tới đây, lại nhanh chóng chạy trở về.

“Chúng ta cũng đi thôi, mang theo chút nước ấm, buổi chiều sẽ về trễ một chút.”

Sau đó hắn cầm cung, lấy mũi tên, cõng sọt, sau khi rời khỏi đây còn thuận tay bế lên Lý An, chờ Lâm Hòa tìm ra túi nước Lý Trường Huy mang về rót đầy nước ấm, hắn bảo nàng bỏ vào trong sọt.

Hắn còn cõng chiếc ghế nhỏ chuyên dùng của Lý An.

Chờ Lý Du rửa sạch chén đũa, hắn lập tức dẫn theo cả nhà xuất phát.



Thật sự quá chu đáo săn sóc, Lâm Hòa nghĩ thầm, tất cả đồ vật đều bị hắn đeo lên trên người, những người khác chỉ cần đi theo kịp là được.

Lý Trường Huy rất quen thuộc với ngọn núi phía sau, không cần hai nhi tử nói thêm cái gì, hắn đã dẫn theo bọn họ đi tới một mảnh rừng trúc, nơi đi qua đều có một con đường nhỏ uốn lượn, rất dễ đi.

Đầu tiên Lý Trường Huy đi tìm một nơi an toàn đặt Lý An xuống: “Các ngươi ở chỗ này, ta đi vào trong núi xem thử.”

“Hạo Nhi, con trông coi đệ đệ, Du Nhi chăm sóc mẫu thân.”

Hai huynh đệ vỗ bộ ngực nhỏ hứa hẹn với cha mình: “Cha yên tâm đi, chúng con sẽ chăm sóc đệ đệ và mẫu thân thật tốt.”

Lâm Hòa lại cạn lời: “Ta là người lớn như vậy, còn cần bọn họ chăm sóc sao.”

Lý Trường Huy: “Ngươi không quen thuộc trong thôn, đừng chạy lung tung lạc đường, mặc kệ muốn đi đâu cũng phải bảo Du Nhi đi theo.”

Lâm Hòa còn chưa kịp phản bác, Lý Trường Huy đã xua tay, trực tiếp xoay người rời đi.

Tốc độ nhanh hơn lúc đến đây rất nhiều, chỉ mấy cái chớp mắt đã không thấy bóng dáng của hắn đâu.

“Oa, cha thật lợi hại.” Lý Du trừng lớn đôi mắt, gương mặt tràn đầy sùng bái.

Lâm Hòa gật đầu thật mạnh, đúng là lợi hại, vừa rồi mấy cái lắc mình kia đúng là thật sự có bản lĩnh.



“Nương, đại ca, các người cũng đừng nhìn, mau đào măng đi, nhân lúc hiện tại mọi người đều bận việc trong ruộng, quá mấy ngày nữa những người đó bận việc xong rồi sẽ đến đây đào măng, đến lúc đó sẽ không có nhiều như vậy.”

Lý Hạo thấy bọn họ ngơ ngắc nhìn về phương hướng cha rời đi, nhịn không được thúc giục bọn họ.

Măng phơi khô có thể bán kiếm tiền, hiện tại trong nhà không có một văn tiền nào cả, ngay cả cậu cũng bắt đầu sốt ruột.

“Thúc giục cái gì, trông chừng đệ đệ đi, đừng chạy lung tung, càng đừng mang theo đệ đệ chạy lung tung.”

Lâm Hòa dặn dò vài câu, sau đó cầm cái cuốc chui vào trong rừng trúc.

Nơi Lý Trường Huy dẫn bọn họ tới không phải là rừng trúc nàng nhìn thấy lúc ở trong thôn, mà là ở phía sau núi, một mảnh rất lớn.

Là tre bương to lớn, măng của tre bương có vị hơi kém hơn một chút, không ngon bằng măng của trúc, nhưng hơn ở chỗ măng rất lớn.

Nhìn đến có búp măng mới nhú lên, nàng cuốc xuống một cái, lật lên phía trên là có thể đào được một búp măng, kéo sang một bên, Lý Du lập tức nhặt lên ném vào trong sọt.

Bên này có bóng cây, không có ánh nắng mặt trời, làm việc cũng không cảm thấy lạnh, nhưng mà chỉ một lát sau đã cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lâm Hòa khẽ nhíu mày, nhìn sọt măng, cũng chỉ có mười mấy búp măng mà thôi, cơ thể này yếu đuối thật đấy, chỉ một chút việc như vậy cũng không chịu nổi.

Nhưng mà nghĩ số tuổi thọ Lý Trường Huy nói, cuối cùng nàng vẫn không dám cậy mạnh.