Chương 16: Linh Lực

“Du Nhi, ta nghỉ ngơi một chút, con tới làm đi.”

Sau đó nàng đưa cái cuốc cho Lý Du, còn mình kéo cái sọt, tìm nơi sạch sẽ.

“Như vậy không chứa được mấy cái, ta lột vỏ măng, trực tiếp mang măng trở về, cha con chắc là còn lâu mới về, chúng ta phải đợi hắn, vừa lúc cũng có thể đào thêm một ít.”

Với thể lực hiện tại của nàng, mặc kệ là cõng măng hay là ôm Lý An đều không thể mang trở về nhà.

“Được rồi, nương uống chút nước nghỉ ngơi một lát đi, cha nói sức khỏe của nương không tốt, không thể mệt nhọc.”

Lý Du nói như điều đương nhiên, thậm chí còn săn sóc cầm túi nước mở ra rồi mới đưa cho Lâm Hòa.

Lâm Hòa nhận túi nước uống một ngụm, nước vẫn còn ấm, sau khi uống xong thật sự thoải mái hơn rất nhiều.

Tâm trạng của Lâm Hòa có chút phức tạp.

Nhìn tiểu áo bông tri kỷ trước mắt này, lại nghĩ đến tiểu vai ác ham ăn biếng làm chỉ biết hãm hại lừa gạt trong sách kia, làm thế nào cũng không thể liên hệ hai người bọn họ lại bên nhau.

Sau đó nàng lại nghĩ, nàng cũng không phải nguyên chủ, nếu là nguyên chủ thì chắc chắn sẽ không dạy dỗ mấy con trai hời này cái gì, cũng không dám nói thêm cái gì, huống chi nàng còn chết sớm.



Lý Trường Huy lại là người ít nói chuyện, chỉ sợ hắn càng không có kiên nhẫn dạy dỗ con cái.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Hòa cũng lập tức có quyết đoán.

Nàng vỗ vai đại nhi tử: “Du Nhi, cha con lấy cái tên này cho con là hy vọng con sẽ giống như ngọc, trong sáng nghiêm chính, không tham không ác, đã hiểu chưa?”

Trong ánh mắt trong trẻo của Lý Du lộ ra vẻ mờ mịt, nhưng vẫn ra sức gật đầu: “Nương, con nhớ kỹ.”

Xem ra thằng bé vẫn không nghe hiểu.

Nàng ngẫm nghĩ một chút, lại nói: “Chờ cha con trở lại, ta và cha con bàn bạc một chút, sáu tháng cuối năm cho con đi tư thục đọc sách, đến lúc đó con sẽ hiểu.”

Lý Du nghe nói mình được đi tư thục đọc sách, lập tức hưng phấn nói: “Thật sao? Con cũng có thể đi học? Thật sự quá tốt!”

Lâm Hòa không nói thêm gì nữa, chỉ xua tay, ra hiệu cho cậu tiếp tục đi đào măng, còn mình thì ngồi xổm xuống bên cạnh lột vỏ măng.

Lý Hạo ở bên cạnh nghe được tiếng reo hưng phấn của đại ca, vội vàng lớn giọng truy hỏi mình có được đi học hay không, Lâm Hòa bảo cậu chờ thêm mấy năm rồi nói sau.

Lý Du bảy tuổi, sáu tháng cuối năm đi tư thục đọc sách rất thích hợp, Lý Hạo mới năm tuổi, không vội, dù sao nghe Lý Trường Huy nói, có vẻ hắn cũng biết chữ, bảo hắn ở trong nhà dạy cho bọn nhỏ trước cũng được.

Lâm Hòa ngồi trước đống măng, nghe hai huynh đệ ngươi một câu ta một câu thét to nói chuyện với nhau, suy nghĩ của Lâm Hòa cũng bay đến một nơi khác.



Lúc trước nàng vẫn luôn không ra khỏi cửa, chỉ có buổi sáng hôm nay ra đồng ruộng hái chút rau dại, cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng mà vừa rồi sau khi vào trong núi, nàng mơ hồ cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, là năng lượng dao động, rất mỏng manh.

Kỳ quái.

Trên tay lột vỏ măng, cẩn thận cảm nhận được năng lượng rất mỏng manh dao động trong không khí, là linh lực hệ mộc, rất ít, rất ít.

Nếu không phải đời trước nàng chính là người mang linh lực hệ mộc thì sợ là nàng cũng hoàn toàn không phát hiện ra.

Sau khi xác định điểm này, ánh mắt Lâm Hòa lộ vẻ ngạc nhiên, thế giới này cũng có linh lực?

Nhưng mà nàng cố gắng nhớ lại ký ức của nguyên chủ, hoàn toàn không có tin tức gì về phương diện này.

Ngay sau đó, một luồng năng lượng tự do chui vào trong cơ thể của nàng, Lâm Hòa lập tức khϊếp sợ, thế mà lại, thế mà lại bị nàng hấp thu!

Linh lực mỏng manh kia, hầu như khó có thể phát hiện ra sự chênh lệch, loanh quanh chạy đến chỗ đan điền, cuối cùng dừng lại ở đấy.

Thật sự là linh lực hệ mộc, cảm giác quen thuộc kia, giống hệt như đời trước, nàng gần như cho rằng đây vốn dĩ chính là năng lượng của mình!