Chương 14: Kết Cục Trong Sách

Ở trong cuốn sách kia, Lý Trường Huy, Lý Du, Lý Hạo, Lý An, bốn cha con này đều không đáng nhắc tới, đều là tiểu vai ác, toàn bộ quá trình xuất hiện chưa đủ mười chương.

Dựa theo cốt truyện trong sách, Lý Trường Huy dẫn theo ba nhi tử đến trong huyện thành sinh sống, mà mẫu thân của bọn nhỏ nghe nói là chết lúc Lý An 4 tuổi.

Cũng đúng, dựa theo tính cách của nguyên chủ, điển hình là cô dâu nhỏ chỉ biết cam chịu, đừng nói mẹ chồng chuyên chạy tới oán trách, chỉ sợ người qua đường tùy tiện nói một hai câu thì nàng cũng sẽ cố gắng chống đỡ đi làm việc.

Cũng thật sự giống như lời nói của Lý Trường Huy, không điều dưỡng tốt thì không sống được đến hai mươi tuổi.

Nhưng mà lúc cốt truyện xảy ra, nương của bọn họ đã chết mười sáu năm, mà bốn cha con bọn họ bị làm vật hy sinh cũng là vì Lý An.

Lý Trường Huy đúng là người rất có bản lĩnh, có thể đưa ba nhi tử đi đọc sách, chỉ là đây là ba khúc gỗ mục nên không điêu khắc được gì.

Lão đại ham ăn biếng làm, lấy danh đọc sách nhưng thật ra lại rất giỏi lừa gạt, cố tình nhan sắc cũng không tệ lắm, lừa không ít trái tim nữ hài tử, còn có tiền.

Lão nhị không thích đọc sách, nhưng lại thích đánh nhau, Lý Trường Huy tòng quân mười năm, cũng là có chút bản lĩnh, lão nhị học một chút, kết quả đánh nhau ẩu đả, vào nhà cướp bóc, việc gì cũng làm.

Lão tam cũng không phải thứ tốt lành gì, nói là thích làm buôn bán, kết quả lại không nghiêm túc làm buôn bán một lần nào cả, chuyên làm đường ngang ngõ tắt.

Lý Trường Huy không phải người thích xã giao, thậm chí có thể nói là kiểu người ru rú trong nhà, ba huynh đệ giấu giếm cũng rất dễ dàng.

Kết quả trong một lần Lý An lừa gạt nữ chủ trong vụ làm ăn, bị nam chủ đánh chết, sau đó điều tra ra ba huynh đệ bọn họ đều không phải người tốt, cho nên gϊếŧ chết cả ba huynh đệ bọn họ luôn.

Cuối cùng làm kinh động đến Lý Trường Huy hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí Lý Trường Huy còn không kịp biết rõ ràng lý do vì sao ba nhi tử bị gϊếŧ đã bị nam chủ ám toán, nhổ cỏ tận gốc.



Cuối cùng kết qua là nam chủ phát hiện một cái rương gỗ trong phòng ngủ của Lý Trường Huy, bên trong là một cây cung dài, hai cây kiếm ngắn và một bó mũi tên.

Nhớ rõ trong sách, lúc đó nam chủ nói một câu: “Quả nhiên cả nhà đều không phải người tốt, cũng không biết là trộm bảo bối này từ đâu, đây chính là đồ vật có tiền cũng không mua được!”

Hình như nữ chủ còn truy hỏi cái gì đó, nhưng mà Lâm Hòa còn không kịp nhìn kỹ thì đã bị tang thi từ đâu đột nhiên nhảy ra cắt ngang, cuốn sách cũng bị rơi.

Lâm Hòa xoa bóp vùng giữa chân mày, sâu kín thở dài một hơi, rõ ràng nói tốt sẽ nằm yên, phải làm cá mặn, muốn ở trong thôn làm đầu bếp nữ cả đời.

Đây là chuyện gì chứ, đang êm đẹp, ba nhi tử đều trở thành vai ác tội ác tày trời?

Hiện tại lão tam còn chưa rõ ràng lắm, nhưng rõ ràng lão đại và lão nhị đều là ánh mặt trời và rất thiện lương, đối xử với mẹ kế là nàng cũng rất kính trọng và nghe lời.

“Tiểu Hòa, ngươi suy nghĩ gì vậy?”

Lý Trường Huy một lần nữa buộc chặt dây cung, nhìn thấy Lâm Hòa lộ vẻ mặt rối rắm, có chút không hiểu gì cả.

Lâm Hòa sâu kín nhìn qua hắn: “Huy ca, chúng ta phải dạy dỗ ba nhi tử thật tốt, phải làm cho bọn họ quang minh lỗi lạc, chính trực thiện lương, cũng không thể làm thất vọng cái tên huynh đặt cho bọn họ.”

Lý Trường Huy sửng sốt, sau đó nở một nụ cười hiếm có, khẽ gật đầu nói: “Được.”

“Cha nương, các ngươi đang xem cái gì vậy.” Lý Du chạy từ phòng bên cạnh tới, trong miệng vẫn còn ngậm cơm, chờ thấy rõ đồ vật trong tay cha, đôi mắt của cậu lập tức sáng rực lên.

“Ngầu quá! Cha, đây là binh khí cha dùng đánh giặc sao?”