Chương 13: Xuyên Sách

Lý Trường Huy nói quá mức hiển nhiên, cho nên làm Lâm Hòa hiểu lầm: “Huynh còn tiền à?”

“Không có, toàn bộ tiền đều đưa cho cha nương, chỉ có hai mươi lượng.”

“Vậy?”

“Buổi chiều đi săn, sáng mai mang đồ vật đi bán cho tửu lầu.”

“Ta còn tưởng rằng huynh lén cất giấu một chút tiền ở trên người chứ.”

Thoạt nhìn không giống như người ngu dốt ngu hiếu, sao lại không biết để lại một chút bạc nuôi vợ con chứ?

Nhưng mà Lý Trường Huy lại kiên định lắc đầu nói: “Số bạc này không thể lấy, nhưng mà ngươi cũng đừng sợ, ta có thể nuôi nổi bốn mẹ con các ngươi.”

Cái gì mà bốn mẹ con, Lâm Hòa ở trong lòng nói thầm, mấy người con trai không hiểu, chẳng lẽ bản thân huynh cũng không biết?

Nhưng mà nàng cứ cảm thấy lời nói của Lý Trường Huy giống như có ẩn ý gì đó?

Chỉ là không đợi nàng miệt mài truy đuổi, Lý Trường Huy đã ăn cơm xong rời khỏi bàn ăn, tìm cái sọt và một cái cuốc nhỏ, lại đi đến phòng ngủ của bọn họ ở bên cạnh.



Lâm Hòa vội vàng nuốt xuống một ngụm cơm cuối cùng: “Các con nhớ rõ ăn hết đồ ăn, đừng lãng phí.”

Ngay sau đó nàng nhanh chóng đuổi theo Lý Trường Huy, chờ đến lúc nàng đi vào phòng, Lý Trường Huy đã lấy một tay nải ở đáy giường ra ngoài, là tay nải hắn mang theo lúc về nhà.

Nàng nhớ rõ lúc ấy cha chồng có hỏi đây là cái gì, kết quả Lý Trường Huy nói một câu ‘Đồ vật gϊếŧ người’, trực tiếp làm cả nhà Lâm gia sợ tới mức hoang mang lo sợ, sau đó càng là không dám nói chuyện lớn tiếng.

Buổi sáng nghe Lý Trường Huy nói đi săn, nàng lập tức nghĩ đến cái này, nhiều ngày như vậy, nàng cũng rất tò mò rốt cuộc cái này là cái gì.

Lý Trường Huy không có không cho mình tới gần, Lâm Hòa thở phào nhẹ nhõm một hơi, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn ngủ trên một cái giường, dù sao cũng là ‘vợ chồng’, cũng không thể tách ra ngủ được, nhưng mà giữa hai người bọn họ còn có một Lý An là được.

Ngay sau đó Lâm Hòa bước nhanh tới vài bước, đi đến bên cạnh bàn, tò mò nhìn tay nải được Lý Trường Huy mở ra, bên trong là một cái hộp gỗ thật dài.

“Đây là binh khí huynh dùng ở quân đội sao? Có thể mang về sao?”

“Binh khí do quân đội phát thì không được, đây là của bản thân ta.”

Hộp gỗ được mở ra, Lâm Hòa cũng nhìn thấy đồ vật bên trong.

Là một cây cung lớn, hai cây kiếm ngắn và một bó mũi tên.

Cây kiếm ngắn tỏa ra sự lạnh lẽo và sắc bén, dây cung được cởi bỏ đặt ở một bên, nàng không nhận ra cây cung này rốt cuộc được làm từ tài liệu gì, nhưng thoạt nhìn có vẻ rất nặng.



Người có thể kéo ra cây cung này chắc chắn không phải là người bình thường!

Đây là ấn tượng đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Hòa.

Giây tiếp theo, nàng nhìn thấy trên cây kiếm ngắn kia có khắc một hoa văn hình rồng, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, sắc mặt lập tức thay đổi, đột nhiên đè cây kiếm ngắn kia lại, giọng nói cũng có chút run rẩy.

“Cái này, cái này là của huynh?”

Lý Trường Huy thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, nhíu mày hỏi: “Là của ta, làm sao vậy, ngươi biết nó?”

Lâm Hòa vừa định gật đầu, chợt phản ứng lại, vội vàng lắc đầu nói: “Sao ta có thể biết nó được chứ, chỉ là ta cảm thấy thứ này có vẻ rất quý giá, có phải là nó có giá trị rất cao hay không?”

Sắc mắt của Lâm Hòa đã dịu lại, Lý Trường Huy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy mấy cái này cho nên có chút kích động: “Đúng là không rẻ.”

Hắn không nói gì nữa, mà là lấy cây cung ra, khép cái rương trở lại, thả vào dưới đáy giường.

Lý Trường Huy ngồi ở bàn bên cạnh buộc dây cung, Lâm Hòa nhìn chằm chằm động tác của hắn, có chút thất thần, trong lòng lại tràn đầy cảm xúc hỗn loạn, thậm chí trong lúc nhất thời cũng không biết hình dung tâm trạng của mình như thế nào.

Chẳng trách nàng lại cảm thấy tên mấy đứa nhỏ có chút quen tai, thì ra trong một cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc, bên trong tên mấy vai ác cũng có tên giống hệt như vậy.