Chương 12: Dịu Dàng Săn Sóc

Lý Trường Huy bảo Lý Du tự mình đi chơi, xoay người đi tới giúp Lâm Hòa nhặt rau dại: “Vừa rồi ta nhìn thấy nương tới đây, nương nói gì với ngươi?”

Lâm Hòa trừng hắn một cái: “Còn có thể nói cái gì nữa, còn không phải là nói ta ngày nào cũng ở trong nhà không làm việc, mẹ chồng nhìn không vừa mắt đó.”

Lý Trường Huy nhíu mày: “Đừng để ý đến bọn họ, ta nói rồi, ngươi chỉ cần ở nhà nấu cơm, chăm sóc An Nhi là được.”

Nói xong hắn tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Thời trẻ cơ thể của ngươi bị thiếu dinh dưỡng, mấy ngày hôm trước lại bị đói, đừng thấy hiện tại không tệ lắm, thật ra cơ thể rất suy yếu, nếu không chăm sóc tốt thì rất khó sống được đến hai mươi.”

Lâm Hòa ngạc nhiên nói: “Huynh còn biết khám bệnh?”

Tòng quân lợi hại như vậy sao?

Ngay cả một tiểu tử nông thôn không biết một chữ to nào cũng có thể biến thành một soái ca biết chữ lại còn biết khám bệnh?

Cũng may Lý Trường Huy kịp thời lắc đầu: “Không biết, ta chỉ là kiểm tra mạch của ngươi, thật sự rất yếu, còn không bằng An Nhi.”

“…”

Lâm Hòa im lặng.

Nàng nhớ tới, lúc trước Lý Trường Huy mua nàng đúng là có véo tay của nàng một lúc, lúc ấy nàng không rõ nguyên do, hiện tại nhớ ra, còn không phải là bắt mạch cho nàng hay sao.

Nhưng mà sống không quá hai mươi tuổi, mạng ngắn thật đấy, hiện tại nàng đã mười lăm tuổi, vậy chẳng phải là nàng chỉ có thể sống 5 năm hay sao?



“Đừng lo lắng, chỉ cần điều dưỡng tốt, dưỡng trở về là được, còn những lời nương của ta nói, ngươi đừng để ý, hiện tại chúng ta là mới là người một nhà, không cần để ý đến cái nhìn của người khác.”

Lâm Hòa có chút ngạc nhiên với lời nói của Lý Trường Huy.

Người khác?

Nương của huynh cũng là người khác sao?

Nhưng mà đến cuối cùng nàng vẫn không hỏi ra câu này, mặc kệ nói như thế nào, ý tốt của Lý Trường Huy, nàng xin nhận.

Chỉ là đáng tiếc một nam nhân dịu dàng săn sóc, chăm chỉ và có năng lực như vậy, bởi vì vết sẹo trên mặt, thế mà lại bị người trong thôn xa lánh.

Đừng nói các đại cô nương, cô dâu nhỏ trong thôn, ngay cả nam nhân trong thôn lúc đi đường nếu có thể tránh được cũng đều né tránh, nếu không tránh được thì chỉ chào hỏi một câu với Lý Trường Huy rồi vội vàng rời đi.

Lâm Hòa tưởng tượng, nếu để những người khác trong thôn biết thì sợ là bọn họ sẽ cười chết.

Với khí thế người sống chớ lại gần trên người Lý Trường Huy kia, chỉ cần nhìn một cái cũng làm người ta cảm thấy ánh mắt kia thật lạnh lùng, giống như đến gần là có thể ngửi được mùi máu tươi vậy.

Đừng nói còn có vết sẹo đáng sợ kia, cho dù không có, cũng không ai dám tới gần hắn, không ai dám nói nhảm với hắn có được không?

Dịu dàng săn sóc?



Ngoài Lâm Hòa ra thì chỉ sợ không ai dám nghĩ như vậy.

Dù sao cũng không phải ai cũng sống ở mạt thế mấy năm như nàng.

Ngoại trừ rau hành dại ra, những loại rau khác đều được nhặt sạch, để lại phần lá non, rửa sạch sẽ, trụng qua nước sôi sau đó trụng lại qua nước lạnh một lần, vắt khô, lại băm nhỏ gừng, hành và tỏi, nhỏ lên vài giọt dầu mè làm rau trộn.

Trộn rau dại như vậy sẽ không có vị chua xót, chỉ còn một mùi thơm trong trẻo dễ ngửi.

Rau hành dại thì được cắt khúc, dùng chút mỡ lợn trực tiếp xào, thoạt nhìn được chừng một đĩa bự, sau khi xào chín thì vừa vặn được một đĩa.

Bởi vì gạo lức đã được Lâm Hòa ngâm trước nửa canh giờ, lúc này nấu cơm sẽ có mùi vị rất ngon, dẻo hơn một chút, không quá thô ráp nữa.

“Nếu có nước tương và dấm thì tốt rồi, rau trộn vẫn là không thể thiếu mấy thứ này, rau hành dại này còn có thể xào với trứng gà hoặc là xào thịt khô, rất thơm đó.”

Vốn dĩ Lâm Hòa chỉ là thuận miệng cảm khái một câu, không ngờ Lý Trường Huy lại nghiêm túc gật đầu.

“Ngày mai ta đi mua.”

Nói xong hắn lại hỏi: “Đúng rồi Tiểu Hòa, ngươi biết làm quần áo không?”

Lâm Hòa vội vàng lắc đầu: “Không biết, ngay cả vá quần áo ta cũng không biết.”

“Vậy chúng ta đi trấn trên, trực tiếp đến cửa hàng vải mua quần áo.”