Chương 11: Chạy Như Có Ma Đuổi

Nàng còn cố ý để lộ vẻ mặt ngọt ngào và dịu dàng, xen lẫn chút thẹn thùng, rất giống như cô vợ nhỏ lúc mới vừa vào cửa được cưng chiều.

Lưu Thúy Phương sửng sốt một chút: “Hạo Nhi? An Nhi?”

Đó là ai?

Lâm Hòa không dấu vết liếc mắt nhìn Lưu Thúy Phương một cái.

Thật sự là không thèm để ý đến ba cháu trai một chút nào hay sao, chẳng lẽ thật sự muốn gọi bọn họ là Cẩu Đản và Cẩu Thặng cả đời?

“Là tên của ba đứa nhỏ, lão đại là Lý Du, lão nhị là Lý Hạo, lão tam là Lý An, do Huy ca lấy tên. Qua mấy năm nữa lão đại đã có thể làm mai rồi, cũng không thể ngay cả cái tên chính thức cũng không có được.”

Mặc dù Lâm Hòa nói lời này rất nhẹ nhàng, nhưng Lưu Thúy Phương lại cảm thấy gương mặt nóng bỏng.

Mặc dù Lâm Hòa nói rất hàm súc, nhưng rõ ràng là đang nói bọn họ, cháu trai đã bảy, tám tuổi rồi mà người làm ông bà như bọn họ lại không lấy cho bọn họ một cái tên chính thức.

Lâm Hòa không muốn nói nhiều với Lưu Thúy Phương, tiếp tục xử lý rau dại.

“Nương, ngài cũng biết Huy ca rời nhà sớm, hàng năm sinh sống trong quân doanh, dù sao cũng không giống chúng ta, Huy ca thích chuyện của mình thì tự mình làm chủ, nếu người khác quản quá nhiều, chỉ sợ huynh ấy sẽ không vui.”

Lời này trong tối ngoài sáng tỏ vẻ, nhiều năm qua mẹ chồng cũng không quản con trai lớn, hiện tại ở nơi xa chạy tới quản chuyện nhà bọn họ, cẩn thận nhi tử tức giận đó.

Dù sao nàng đi theo Lý Trường Huy trở về đã được mấy ngày, Lý Du và Lý Hạo cũng thật sự xem nàng là mẫu thân, mặc dù Lý Trường Huy không nói nhiều, nhưng hai nhi tử cũng thường xuyên nói những chuyện xảy ra trong mấy năm nay với cha và nương.

Ví dụ như mỗi năm Lý Trường Huy nhờ người đưa tiền trở về, hầu như tất cả người trong thôn đều biết.

Lần này Lý Trường Huy về đến nhà cũng nộp lên toàn bộ gia sản, hai mươi lượng bạc, đưa cho cha nương ở ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà, bao gồm mấy đứa cháu cũng nhìn thấy.



Đối với cha nương đã sinh dưỡng mình, có thể nói Lý Trường Huy cũng tận tình tận nghĩa, không hề có một chút thua thiệt nào.

Hơn nữa, trực giác nói cho Lâm Hòa, hình như Lý Trường Huy cũng giống nàng, có chút bài xích cha nương của mình?

Mặc dù hắn không thể hiện ra ngoài, nhưng Lâm Hòa cảm thấy mình không có đoán sai, tìm được cơ hội liền trực tiếp phân gia, điều này đã đủ để chứng minh suy đoán của nàng.

Lúc Lý Trường Huy ở trong nhà cha mẹ chồng, và mấy ngày bọn họ mới phân ra ngoài, trạng thái của hắn rõ ràng rất khác nhau, lúc trước là căng chặt, hiện tại là thả lỏng.

Người khác không chú ý, nàng lại có thể cảm nhận được.

Nguyên nhân chính là như vậy, cho nên lúc Lâm Hòa đối mặt với mẹ chồng, lá gan cũng khá lớn, nàng cảm thấy cho dù Lý Trường Huy biết được cũng sẽ không nói nàng cái gì.

Lưu Thúy Phương nghe hiểu ý trong câu nói của Lâm Hòa, sắc mặt có chút khó coi, nhưng mà nhớ tới gương mặt vẫn luôn đen kịt kia, làm người ta nhìn lâu một chút sẽ gặp phải ác mộng, cuối cùng bà ấy cũng chỉ vung tay lên.

“Lười quản ngươi, đừng bởi vì quá lười mà bị bỏ, đến lúc đó ngươi đừng mất mặt xấu hổ.”

Nói xong bà ấy vội vàng rời đi, giống như có quỷ đuổi theo phía sau bà ấy vậy.

Lâm Hòa không hiểu gì cả, quay đầu liền nhìn thấy Lý Trường Huy ở bên kia trở lại, thì ra là vậy, đồng thời cũng nhịn không được mà chép miệng.

Cả nhà cha mẹ chồng kia, hơi có chút không đáng.

Cả nhà mẹ chồng dựa vào Lý Trường Huy dùng mệnh để kiếm bạc, ở trong thôn có thể xem là gia đình giàu có, kết quả hiện tại nhi tử đã trở lại, còn cầm tiền xuất ngũ của người ta, kết quả nhìn nhi tử nhiều một chút cũng cảm thấy sợ hãi.

Nàng còn nhớ rõ, lúc Lý Trường Huy chủ động nói phân gia, cả nhà cha mẹ chồng đều có chút gấp không chờ nổi, kết quả Lý Trường Huy dùng mạng đổi bạc trở về, bọn họ lại không được cho một đồng nào.