Chương 10: Dạy Dỗ

Thôn Hương An chỉ là một sơn thôn nghèo hẻo lánh rất xa thành thị, thôn nhỏ như vậy, trong cả nước có rất nhiều, rất nhiều.

Không có gì đặc biệt.

Lâm Hòa nghĩ thầm như vậy.

Bảo Lý Du dẫn theo mình đi hái rau dại, chủ yếu cũng là tránh cho đi đến khu vực của người khác, dù sao cho dù là rau dại, mọc lên ở bên cạnh ruộng đất của người ta thì chính là đã có chủ.

Lên núi, nhìn xung quanh toàn bộ thôn Hương An, thôn có vẻ rất lớn, lúc này có rất nhiều người đang bận rộn làm việc ở ngoài ruộng, cũng chỉ có nàng là nhàn rỗi như vậy, vào lúc cày bừa vụ xuân vẫn có thể nhàn rỗi đi hái rau dại.

Nhưng mà thời tiết như vậy có rất nhiều rau dại, hai mẹ con ở trên sườn núi hái chưa đến nửa canh giờ đã mang theo hai rổ rau dại về nhà.

Có bồ công anh, cây diếp xoan, còn có hành dại, lúc bọn họ trở về đi ngang qua nơi Lý Trường Huy đang làm việc, nhìn đến hắn đang khí thế ngất trời đào đất, mồ hôi từ trên trán trượt xuống, lại từ cằm nhỏ giọt xuống.

Cơ thể nam nhân cường tráng có sức lực, làm việc cũng ra sức, cho dù chỉ có một mình hắn cũng làm ngang sức hai vợ chồng người khác cùng nhau bận rộn làm việc trong đồng ruộng.

Lý Trường Huy bị xem lâu, không thể không ngừng động tác lại, nhìn về phía đầu bếp nữ to gan nhà mình.

Lâm Hòa chợt tỉnh thần: “Ta nhìn thấy trên núi có một mảnh rừng trúc, nhưng mà có chút xa, buổi chiều huynh lên núi đi săn, có thể dẫn ta lên đó không? Ta đi đào chút măng, sẽ không làm phiền huynh.”

Hiện tại đào măng, phơi khô có thể cất chứa vài tháng, nếu thời tiết lại ấm áp hơn một chút thì sẽ không có măng.

Lý Trường Huy: “Được, buổi chiều chúng ta cùng đi, các người chờ ta ở xung quanh rừng trúc, một mình ta đi vào núi.”

Lý Du ở bên cạnh lập tức hoan hô nói: “Tốt qua, cảm ơn cha, con cũng được đi lên núi!”

Xung quanh bọn họ không có người khác, khoảng cách gần nhất cũng là cách hai, ba trăm mét, Lý Du hoan hô nhảy nhót như vậy cũng không có ai nghe thấy.

Nhưng mà cho dù nghe được thì cũng không có việc gì, hai người lớn trong nhà đều không phải người để ý tới cái nhìn của người khác.



Ví dụ như Lâm Hòa đến thôn Hương An lâu như vậy, chưa lần nào đi xuống ruộng, chuyện này cũng đủ cho đám người trong thôn nói đến nát lưỡi.

Thấy không, rất nhanh đã có người lại đây dạy dỗ.

Lưu Thúy Phương là cố ý chờ nhi tử ra ruộng, lúc này mới tới nhà, nhìn thấy Lâm Hòa ở trong sân phơi nắng, chậm rì rì sửa sang lại rau dại, lập tức giận sôi máu.

“Làm gì có ai làm vợ giống như ngươi, cả ngày ở nhà ngoại trừ nấu cơm ra thì không hề nhọc lòng việc ngoài ruộng, còn muốn nam nhân tự mình giặt quần áo, thật sự quá buồn cười!”

Mặc dù con trai lớn ở bên ngoài mười năm, đã trở lại cũng không thân thiết với bọn họ, thậm chí lúc nói chuyện với nhi tử, bọn họ cũng cảm thấy áp lực lớn, không dám nhìn hắn.

Nhưng dù sao cũng là nhi tử của mình, là miếng thịt trên người mình rơi xuống, hiện tại nhìn nhi tử ôm đồm từ việc ngoài ruộng đến trong nhà, còn phải tự mình giặt quần áo, đương nhiên bà ấy cũng đau lòng.

Quan trọng nhất chính là cô con dâu này đến trong thôn nhiều ngày như vậy, chỉ giặt mỗi quần áo của mình thì không nói, đằng này còn bắt nam nhân gánh nước trở về, hầu như không hề bước chân ra khỏi cửa!

Chưa từng gặp qua người nào làm vợ như vậy!

Lâm Hòa cũng không ngờ hiện tại nhà bọn họ cách nhà chồng xa như vậy mà mẹ chồng lại đến nhà dạy dỗ nàng.

Nàng nhăn mày lại, chuẩn bị phản bác, kết quả có người còn nhanh hơn nàng.

“Nãi nãi, không phải nương không làm việc, cha nói sức khỏe của nương không tốt, phải điều dưỡng, không thể mệt nhọc, nếu không sẽ có bệnh tật, già rồi sẽ rất đau đớn.”

Thế mà lại là Lý Hạo.

Lâm Hòa hơi sửng sốt, chút tức giận vừa dâng lên kia cũng lập tức tan biến.

“Nương, Hạo Nhi nói không sai, Huy ca không cho con làm việc, huynh ấy nói con ở nhà nấu cơm và chăm sóc An Nhi là được rồi.”