Chương 7

Diêm Khôi có bộ râu ngắn của kẻ võ biền, cơ bắp cuồn cuộn, mặt đằng đằng sát khí, đeo thanh đao lớn dài một mét bên eo, dung mạo của gã ta không khác gì tên đồ tể gϊếŧ heo gϊếŧ bò, hung tợn không khác gì Tu La mặt quỷ, là một tên mãng phu không hơn không kém.

Sau khi bước vào Tê Ngô Điện, gã ta không cảm nhận được áp lực tu vi của Chiết Phong Độ, chứng minh điều gì?

Chiết Phong Độ độ kiếp thất bại chứ còn gì nữa?

Diêm Khôi đã ngứa mắt tên tông chủ thư sinh Chiết Phong Độ này từ lâu, nhưng vì công pháp của Chiết Phong Độ quá mạnh nên gã chỉ có thể bị đánh rơi răng. Mẹ kiếp, lúc này cũng có cơ hội cho gã ta rồi, cho dù Chiết Phong Độ có cười hay không, phải nhấc đao giải nghìn sầu đã!

Trong lúc chớp nhoáng, tia sáng lạnh lóe lên từ bên hông Diêm Khôi, gió lạnh ập đến, vô số cái mặt vặn vẹo biến dạng phản chiếu lên thành đao đầy sát khí kia, hệt như một thân cây mọc đầy mụn mặt người, cùng với trăm nghìn tiếng cười u ám ghê rợn vang vọng khắp đại điện.

Lấy âm hồn tế đao, hồn phách bám vào thanh đao này không được chuyển thế, không vào luân hồi, thế nên sẽ có oán khí sâu đậm. Diêm Ma Đao của Diêm Khôi là sự tích tụ sức mạnh oan hồn, hóa tu vi và oán khí của bọn họ thành sức mạnh cho mình.

Sau khi rút đao ra khỏi võ, sát ý cuộn trào như dời non lấp biển tuôn ra, mùi vị tử vong âm u tràn về bốn phương tám hướng. Sự áp chế kỳ hợp thể quá đáng sợ, Khúc Vô Ứng bị oán khí kia đe dọa, vô thức lùi về sau vài bước, nép vào góc tường.

Phản ứng của Khúc Vô Ứng khiến Diêm Khôi rất hài lòng, gã ta muốn xem nếu Chiết Phong Độ bị phản phệ bởi Luyện Diễm Quyết thì còn bao nhiêu phần công lực. Thế là Diêm Khôi cười ngông cuồng, sát ý trong lòng càng sâu, đặt tay lên chuôi đao.

Lòng Thẩm Ngọc Hòe thầm nghĩ không ổn, tên ngu đần Diêm Khôi dám công khai làm bậy như thế, chắc chắn là sẽ phá hỏng chuyện tốt của hắn ta. Nhưng bây giờ Thẩm Ngọc Hòe còn đang bận thi thuật nên không có thời gian ngăn cản gã ta.

Linh lực tràn ra ngoài như nước lũ đổ xuống, không thể thu hồi. Thẩm Ngọc Hòe chính mắt thấy rõ, trong giây phút pháp thuật của hắn ta tới gần Chiết Phong Độ, đột nhiên một luồng kim quang bộc phát quanh người hắn. Rõ ràng bên cạnh Chiết Phong Độ không hề có chân khí ngưng tụ gì, linh lực điều khiển pháp thuật lại bị văng ra ngay khi va vào kim quang kia.

Lòng Thẩm Ngọc Hòe giật mình, thần thức tản ra suýt thì phản phệ, khí tức trong đan điền của hắn ta trở nên hỗn loạn ngay tức khắc. Khi Thẩm Ngọc Hòe đang cố gắng bình tĩnh lại, chỉ thấy linh lực bị văng ra đập vào người Diêm Khôi.

“Tiêu đời.”

Lòng Thẩm Ngọc Hòe nghĩ thế.

Lần này là tiêu đời thật.

Vừa trúng phải pháp thuật, Diêm Khôi hai mắt đằng đằng sát khí chợt như bị ấn nút tạm dừng, thanh đao lớn trên tay phải khựng lại giữa không trung, hai mắt ngơ ngác nhìn chăm chú vào người ngồi trên giường.

Chiết Phong Độ bị nhìn gai cả người, suýt hất cả chén trà đi.

Khi hắn nghi ngờ không biết Diêm Khôi nổi điên có phải vì trúng tà thuật gì hay không, Diêm Khôi lại vung Diêm Ma Đao gϊếŧ người không chớp mắt kia lên múa may trên không trung, “soạt” một tiếng, người đàn ông cao to tra đao vào vỏ, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt Chiết Phong Độ.

Ngay vừa rồi, như có một tia chớp bổ trúng đầu gã ta, cảnh tượng trong điện trở nên hư ảo như sương mù bao phủ, chỉ còn một bóng người áo đỏ ngồi trên tháp kia xuất hiện trước mắt gã ta.

Lúc này, Diêm Khôi chỉ thấy vạn vật trong thiên địa chẳng hề nổi bật bằng Chiết Phong Độ. Sắc đỏ trên người hắn không phải là màu đỏ, mà là nốt chu sa trong lòng gã ta.

Trà hắn cầm không phải trà, mà là hồ xuân nao lòng người.