Chương 8

Hàn Anh hơi do dự một chút, cuối cùng, cậu uể oải mà nói: ""Nếu tôi đoán không lầm, anh ta... Nguyên Phủ đã biết chúng ta có qua lại, hơn nữa có lẽ họ cũng đã nhận ra chỗ khác lạ từ tôi .""

Vương Vũ nghe vậy có hơi sửng sốt, chưa hành động mà đã bị nắm thóp, như vậy, tiếp theo ông chủ nên làm thế nào đây.

Vương Vũ 2 mày nhíu lại, ánh mắt hiện ra một chút lo lắng: ""Chúng ta phải tìm biện pháp làm ăn ở thành phố khác, không thể để việc chưa bắt đầu mà đã vỡ vụn được.""

Anh nói xong, lại nhìn về phía Hàn Anh, ánh mắt không nhịn được dò xét nhìn về phía cổ của Hàn Anh, tuy áo đã được cài lên chiếc cúc tận trên cùng, nhưng vẫn là hiện ra một xíu vết đỏ nhạt, cùng với vệt hồng trên má của người trước mặt, Vương Vũ đã biết nhất định là hôm qua Hàn Anh đã chịu nhiều khổ cực rồi.

Hàn Anh không mấy để ý đến ánh mắt phức tạp của Vương Vũ, nghĩ nghĩ một lúc, cậu nói: ""Vậy được, chúng ta bây giờ chỉ còn cách tìm một thành phố khác để làm ăn, cậu tìn xem nơi nào thuận tiện nhất, tuy rằng Nguyên phủ thế lực lớn, nhưng ở thành phố khác thì lại do phủ khác nắm quyền, chúng ta hoàn toàn có cơ hội .""

Vương Vũ gật đầu đồng tình, hai người trực tiếp không vào lớp, tìn lý do nghỉ rồi bàn bạc kế hoạc tiếp theo.

Sau khi tự phát tiết cảm xúc mất một buổi sáng, Cố Từ Lam không quay về Nguyên Phủ mà lại về biệt thự riêng của hắn, biệt thự được xây theo phong cách âu cổ trang trọng, từ ngoài vào trong, không nơi nào là không thể hiện ra sự sang trọng đắt đỏ của chủ nó. Là Quân nhân nắm giữ quyền lực lớn của đấy nước, nhất định phải có một nơi ở cực kỳ an toàn và bảo mật, tránh rơi vào tình cảnh bị ám sát, nơi đây chính là nơi bản thân hắn kỳ công dựng lên, ở một nơi cực kỳ hẻo lánh trong thành phố, nhưng phải đáp ứng nhu cầu sinh hoạt "đầy đủ" và bảo mật nhất, khắp nơi xung quanh căn biệt thự này đều được lắp đặt cơ quan đề phòng, tránh trường hợp rủi ro.

Bước vào căn biệt thự, Cố Từ Lam thường rất thích vẻ yên tĩnh này của biệt thự, hắn tự cảm thấy huấn luyện ra nhiều mồ hôi, quen cửa quen nẻo mà bước vào phòng tắm, vừa nhấm nháp ly rượu trên tay, vừa nghĩ đến ánh mắt đêm qua của cậu thiếu niên kia, hắn cảm thấy dường như cậu đã thay đổi, mà như lại không thay đổi, vẫn là cậu thiếu niên đó, nhưng tính cách dường như có chút khác biệt, so với cậu thiếu niên trầm tính trước đây, bây giờ cậu lại khiến bản tính đàn ông trong Cố Từ Lam hoàn toàn muốn bùng phát, muốn chiếm hữu nhiều hơn,...

(Ai đã thử vừa tắm vừa uống rượi như quý sờ tộc chưa**)

Sau khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, chiếc điện thoại để bàn reo vài hồi chuông, Cố Từ Lam nghi hoặc, không phải hắn ra lệnh không có truyện quá khẩn cấp không được thông báo đến hắn hay sao, đây ruốt cuộc là chuyện gì, quan trọng đến đâu.

Bàn tay thon dài nhấc chiếc điện thoại lên, nhấn vào phím nghe, giọng nói bên kia nhanh chóng phát ra:

ảnh minh họa: ảnh điện thoại thời cổ đại

""Cố Từ Lam, xin lỗi vì đã gọi cho anh, nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ, tôi biết anh không thích bị làm phiền, nhưng........""

Cố Từ Lam đen mặt, giọng nói này chính là của người bạn nối khố của hắn, Thần Tiết Hàn, cũng chỉ có anh ta mới dám gọi thẳng tên của Cố Từ Lam như vậy, tên này vốn là một tướng quân, nhưng tính cách của tên này lúc nào cũng là bộ dang trẻ chưa lớn, suốt ngày rủ hắn đi chơi mấy trò vớ vẩn, tính cách hoàn toàn đối lập với Cố Từ Lam. Hắn sao lại quên mất còn một tên bạn lắm miệng lắm trò biết tất cả các loại số điện thoại của hắn chứ.

Cố Từ Lam không để Thần Tiết Hàn giải thích xong, đã cắt ngang:

""Có chuyện gì mau nói, trong 20 từ, nếu hơn liền biết tay tôi..""

Thần Tiết Hàn giật giật khóe môi, không nhịn được hỏi một câu: ""Hôm nay tâm tình cậu không tốt hay sao.???""

Nói xong anh mới phát giác là mình lỡ miệng nói ra gần nửa số từ rồi, hắn nuốt một ngụm nước bọt, thấy đàu dây bên kia phát ra hai từ lạnh nhạt : ""không có"" của Cố Từ Lam, anh thầm nghĩ, châc chắn tên này tâm tình cực kỳ không tốt, tuy Cố Từ Lam luôn là một người kiệm lời, là một khúc gỗ chính hiệu, nhưng vẫn là một người bạn có tâm, vẫn là rất ít khi Cố Từ Lam cọc cằn vô cớ với mình như vậy, Thần Tiết Hàn thở dài, cố gắng xắp xếp câu từ cho phù hợp với số từ còn lại, nói:

""Kho hàng ở bến cảng xảy ra vấn đề, cậu mau đến..""

Cố Từ Lam lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó trực tiếp ngắt máy.

Cố Từ Lam thả người ngồi lên chiếc ghế sofa dài mềm mại, thân hình thả lỏng nhưng đôi lông mày nhíu lại, hắn xoa xoa ấn đường, nghĩ ://rõ ràng là đã lập ra kế hoạch rõ ràng để dễ dàng vận chuyển kho vũ khí qua đường thủy đến bến cảng 12, nhưng cập bến rồi, là có kẻ muốn dở trò hay sao, vậy mà lại có kẻ không biết sợ như vậy... //

Cố Từ Lam nhếch môi, ánh mắt như lóe ra tia đỏ, âm trầm lạnh lẽo đến cực điểm.