Chương 7

""Em nghĩ cái gì, đi cùng ai, hôm nay đã làm những gì, tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.""

Dù cho có nghe rõ mồn một, Hàn Anh bây giờ cũng đã đau đến không màng đến gì nữa, cả cơ thể đều run rẩy, vô lực mà cố gắng quên đi cảm giác đau đớn, Cố Từ Lam vốn rất tức giận, vậy mà người này dám sau lưng hắn bày mưu tính kế, còn muốn chạy,...nhưng nhìn đến vệt máu đỏ vì hòa với dịch thể màu trắng mà có chút tia nhạt tia trắng quấn quýt, hắn bây giờ mới phât giác ra bản thân vậy mà không kiềm chế được cảm xúc. Động tác dữ dội kia dừng lại, Hàn Anh nhân cơ hội này há miệng thở dốc, cảm giác được có một bàn tay ấm áp to lớn đang nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cậu, cậu bực bội hấy mạnh tay hắn ra. Nhìn cậu một lúc, Cố từ Lam phát hiện, hành động mất kiểm soát như thế này hắn chưa từng mắc phải, dù là trên chiến trường, dù là bị kẻ định đem ra mắng 18 đời tổ tông, dù là khi hắn bị rơi vào tay kẻ địch kia, hắn cũng vẫn giữ tâm thái ổn trọng bình tĩnh, vậy mà giờ chỉ vì nghĩ cậu thiếu niên này muốn bỏ chạy khỏi mình, hắn vậy mà suýt phát điên, hoảng loạn mà chiếm đoạt vật trong tay, nhất quyết đem cậu hoàn toàn trở thành là của mình. Hàn Anh đã thật sự quá mệt mỏi, cũng không rõ là ngất hay là ngủ, hơi thở dần ổn định.

Cố Từ Lam tắm rửa qua cho cậu, bản thân cũng tắm qua, sau đó liền đi đến trại huấn luyện.

Sau khi hắn rời đi Hàn Anh ngủ cũng không quá ngon giấc, cậu đanh mơ một giấc mơ, trong mơ, nguyên chủ đứng trước mặt cậu, vẻ mặt lạnh nhạt không xúc nói với cậu:

""Hàn Anh, chúng ta, vốn là một, tôi chính là cậu, cậu chính là tôi.""

Hàn Anh nhíu mày, lập tức phủ nhận: ""Không phải, tôi không phải là cậu, tôi chỉ là có chút giống cậu, có tên giống cậu, tính cách của 2 chúng ta khác nhau, không thể là cùng một người"

Nguyên chủ vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, nói: ""Chúng ta, ... là một, là một .........""

Ngoài đời, Hàn Anh trên trán lấm tấm mồ hôi, liên tục nói: ""không phải, không phải, cậu nói dối, không phải ...."" , Sau đó liền hốt hoảng bật dậy, vì động quá mạnh mà nơi kia đau nhói, nằm lại xuống giường thở dốc hồi lâu, nghĩ đến giấc mơ kia, nghĩ xem chuyện kia có khả thi hay không, lại không dám nghĩ quá xâu xa, nhanh chóng lắc lắc đầu muốn quên đi cái gương mặt giống hệt mình nhưng biểu cảm lại hoàn toàn khác biệt kia đi, cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, bây giờ khắp cơ thể đều không có một mảnh vải che thân, lại nghĩ đến đêm qua, cả cở thể cậu đều phát run, vậy mà cậu lại bị cái tên kia ..... Đã như vậy rồi, kiếp trước cậu cũng chưa từng yêu ai đâu nha, huống chi là lăn giường, bất quá cậu không phải nữ nhân, không cần coi trọng quá nhiều, - Cứ coi như hôm qua bị chó cắn một phát - cậu nghĩ thông suốt, hiện tại mới để ý đến cơ thể mình không hề nhớp nháp khó chịu, ngược lại ngoài chỗ kia đau nhức, còn lại đều rất thoải mái, cậu đỏ mặt, nghĩ tên sắc lang kia cũng không quá bệnh thiếu gia, vậy mà cũng biết đi hầu hạ người khác tắm rửa.

Vì buổi sáng cậu không đến trường cho nên Vương Vũ có hơi sốt sắng, buổi chiều cậu đến gặng hỏi thăm có chuyện gì, bất quá tuy cậu đã cài cúc áo lên nút cao nhất ,cổ tay dài che đi những dấu vết ám muội kia đi, nhưng vệt hồng trên má và thái độ kia của cậu, sao có thể qua mắt trợ lý tài năng đầy kinh nghiệm nhìn người trợ lý Vương.