Sau khi xe chạy một lúc lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại bên một bãi đỗ xe, nhìn về phía bên tay trái liền thấy cánh cổng sắt to lớn cách đó không xa, hai bên được hai mặc quân phúc đeo súng canh gác.
Hàn Anh được Cố Từ Lam trực tiếp đưa đến sân tập bắn. Vừa đến gần bãi tập đã nghe thấy giòn vang đầy tiếng súng phát ra, trong lòng cậu vừa hồi hộp vừa hơi sợ, nghĩ đến vài cảnh máu me trong phim hành động câu hơi run lên một cái, nhưng trong lòng không khỏi chờ mong, dù gì ở hiện đại cậu chưa từng được dùng súng bằng đạn hàng thật giá thật bao giờ đâu.
Nghĩ ngợi một lúc cũng đã đến nơi, cậu nhìn thấy có 5 người đang tập, trong đó có cả Thần Tiết Hàn, nhìn thấy Hàn Anh và Cố Từ Lam đi đến, Thần Tiết Hàn dẫn đầu chào hỏi, thấy mấy người kia đều chào Cố Từ Lam gọi anh là Nguyên Soái, bỗng nhiên Hàn Anh phát hiện khi nãy mình không có chào hỏi vị thiếu gia này đã lườm hắn, cậu hơi ngại cũng cúi đầu, đang nghĩ ngợi thì lại bị Thần Tiết Hàn hỏi đến.
""Vị này là, ..."
Cậu ngẩng đầu lên thấy một vị thiếu soái đang nhìn cậu , trên mặt còn nở nụ cười quái dị . Cậu chỉ thấy anh ta nhìn qua Cố Từ Lam , sau đó lại nhìn sang cậu cười nói: "có vẻ đây là Cố phu nhân nhỉ, đã thất lễ rồi , tôi sẽ cho nguời tiếp đãi phu nhân ở phạm vi an toàn nhé."
Hàn Anh cũng không õ người này là ai , nhưng nhìn bộ trang phục trên người hắn đoán chắc là đồng nghiệp hoặc cấp dưới của Cố Từ Lam, cậu cũng không muốn có người cứ khách sáo với mình như vậy, liền giải thích: " không cần đâu, thiếu gia đưa tôi đến là để luyện tập trước cho buổi huấn luyện quân sự ở trường học, vả lại tôi không phải Cố phu nhân gì cả , tên tôi là Hàn Anh , sau này anh cứ gọi thẳng tên tôi là được."
Nói được vài câu, cậu liền nhận ra cái người tên Thần Tiết Hàn này ăn nói rất phóng khoáng thoải mái, không giống như cái vẻ mặt hung dữ của của Cố Từ Lam. Nếu mấy cô gái biết đến Cố Từ Lam nghe thấy câu này trong lòng Hàn Anh, chắc chắn cậu sẽ bị mắng là đồ có mắt như mù, dù sao Cố Từ Lam luôn tỏa ra khí tứ ấp bức của quân nhân, nhưng dù vậy, khuôn mặt kia thật sự đẹp hơn cả minh tinh, luôn luôn thu hút người khác phái.
Hàn Anh căng thẳng cầm súng lên, học theo phim truyền hình mà nhắm một mắt lại, bắn ra một cái, Cậu khẽ mở mắt ra, quả nhiên là không trúng, định thả lỏng tay buông xuống, nhưng giọng nói trầm êm quen thuộc vang lên từ sau lưng.
""Ai dạy em bắn súng lục là nhắm mắt vậy.""
Nói xong liềm nắm lấy tay cậu chỉnh đúng hướng, rồi rất mhanh kiền thả ra, cậu không dám thả lỏng, căng thẳng nắm chặt lấy súng, lại nghe Cố Từ Lam nói.
""Không được nhắm một mắt, cần súng bằng cả hai tay, không được căng thẳng.""
Nhưng dù Cố Từ lam nói vậy, cậu cũng không thể thả lỏng hoàn toàn được, ngón trỏ hơi động đậy, trong khu cậu chưa phản ứng lại viên đạn đã được bắn ra.
Dĩ nhiên là lại không trúng, Hàn Anh không khỏi xấu hổ đỏ mặt, dù sao vì căng thẳng mà bắn ra đạn như này chắc cậu là người đầu tiên nhỉ.
Cậu chột dạ lén nhìn Cố Từ Lam, liền phát hiện ra người ta cũng đang nhìn mình, lén nhìn bị phát hiện khiếm cậu đỏ mặt cúi đầu né tránh. Cố Từ Lam nhìn cậu thở dài, quả nhiên là cậu nhóc này không thể khiến người ta bớt lo, rõ ràng trước kia không có ngây thơ như vậy, cậu thiếu niên này bây giờ và trước đây, có sự khác biệt gì đó, nhưng Cố Từ Lam nghĩ mãi không ra cụ thể cái người này có gì khác biệt, Hàn Anh hiện tại, cũng không cho người ta có cảm giác xa lạ.