Chương 12

Cố Từ Lam sáng sớm liền về Nguyên Phủ, tuy công việc kia chưa giải quyết xong, nhưng hắn nghe từ thầy cô của trường học Hàn Anh, có lẽ tuần sau nhà trường sẽ cho học sinh đi trải nghiệm quân sự, cái này trong thời loạn lạc như vậy, chính là liều thuốc cứu mạng trong khi chiến tranh xảy đến.

Hôm nay hắn về là đưa Hàn Anh đi tập luyện trước, tránh khi đó thật sự cậu thiếu niên yếu ớt này không chịu nổi xảy ra chuyện, tuy chỉ là trải nghiệm 7 ngày, nhưng hắn thật sự không thể yên tâm để cậu một mình ngơ ngác cứ như vậy liền giao cho mấy lão già thô lỗ chỉ huy quân sự. Vẫn là để cậu thích ứng với cách chỉ huy của hắn.

Hàn Anh vừa tỉnh đậy, đã nghe nha hoàn nói đại thiếu gia trở về, cậu xụ mặt, cậu căm ghét chính mình không thể ném hắn ra khỏi đầu, bây giờ lại phải tiếp xúc rồi, cậu thở dài, thật không biết khi nào mới có thể quyên béng hắn đi đây.

Hàn Anh dời giường vệ sinh cá nhân xong, liền phải đi đón Cố Từ Lam ngoài cổng, nhưng cậu chưa kịp bước ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Cố Từ Lam đang tiến gần đây, trên người vẫn còn đang mặc quân phục xanh thẫm chưa kịp thay, huy chương nhỏ lấp lánh trên mũ và ngực, vừa có gì đó cao quý, lại lạnh giá như tuyết, khí chất uy nghiêm kia toát ra, thật sự khiến Hàn Anh không khỏi cảm thấy bản thân thật không xứng với hắn, muốn cách xa người này, cảm giác vi diệu như là sợ hãi, như là yêu thích.

Hàn Anh theo bản năng mà trừng hắn một cái, trừng xong rồi cậu mới phát hiện bản thân không nên chọc hắn, vội vã tránh đi ánh mắt.

Cố Từ Lam hơi nhướng mày, vậy mà hắn vừa bị trừng nha, thấy cậu ngượng ngùng hắn cảm thấy bản thân hôm nay vậy mà tâm tình cực tốt, quên hết tháy những phiền muộn xảy ra trong công việc, cũng vì vậy mà giọng nói hắn cũng phá lệ dịu dàng hơn: ""Nghe nói em sắp phải đi huấn luyện quân sự rồi, thế nào, sợ không""

Hàn Anh nghe thấy câu hỏi này, cậu có chút không ngờ đến vậy mà gặp lại mình, hắn câu đầu tiên lại hỏi cái này, cái này ai mà sợ chứ, kiếp trước cậu cũng không phải chưa từng được trải nghiệm, vả lại cậu không có nhát gan đến như vậy a, nghĩ như vậy cậu cũng liền bất mãn nói ra:

""Cái này cũng không phải chỉ là học tập thôi sao, tôi có gì mà phải bài xích.""

Nhìn cậu thiếu niên phồng má cãi lại, hắn thật sự cảm thấy cậu rất ngây thơ, thời đại hỗn loạn này, quân sự chính là nguồn sống, tất nhiên cũng rất hà khắc nghiêm túc, hắn chủ sợ cậu đi hai ngày đã không chịu được .

Cố Từ Lam hơi nhếch khóe môi, hắn cúi thấp người xuống, để mặt mình gần sát mặt cậu, nói:

""Vậy được, nếu như em đã nhiệt tình như vậy, tôi sẽ dạy trước cho em những thứ cơ bản trước.""

Nói Xong, không nhìn đến khuôn mặt đỏ ửng của Hàn Anh, Cố Từ Lam đã nắm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ đưa cậu lên xe.

Hàn Anh não vấn chưa tiêu hóa xong, nhiệt tình cái gì, dạy trước cái gì, mãi đến khi đã ngồi vào trong xe, cậu mới quay ra hỏi rõ Cố Từ Lam: ""Dạy trước cái gì, tôi cần học trước cái gì sao.""

Nghe thấy câu hỏi này, hắn ngồi trên ghế lái liếc lên nhìn kính chiếu hậu, thấy gương mặt ngốc nghếch của cậu, Cố Từ Lam không nhịn được, muốn trêu chọc cậu một chút: ""Không ngờ phu nhân của tôi lại ngốc như vậy, sắp đi trải nghiệm huấn luyện rồi, đương nhiên là đi học tập những thứ cơ bản ở quân doanh rồi.""

Hàn Anh cũng cảm thấy đầu óc mình dạo này lú lẫn rồi, đơn giản dễ đoán như vậy cũng không nghĩ ra, còn bị cái tên tra nam Cố Từ Lam này thừa cơ chêu chọc.

Cậu khẽ bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, _đúng cậu chính là tên ngốc, chính là không cho hắn mắng cậu như vậy_.

Cố Từ Lam cảm thấy ngày hôm nay bản thân cười còn nhiều hơn cả tháng trước, nụ cười của hắn chủ yếu là cười lạnh, nhếch môi, nụ cười luôn không đến đáy mắt, nhưng ngày hôm nay, tuy không quá rõ ràng, nhưng là hắn thật tâm vui vẻ mà đôi môi cong lên.