Sau khi trở về Nguyên Phủ, quả nhiên, Hàn Anh lại phải đi chào hỏi mấy người nhà họ Cố, cũng may trong mắt bọn họ, cậu chỉ là người hầu hạ bên cạnh một mình Cố Từ Lam cho nên mấy ngày này hắn không ở trong phủ, tuy vẫn là bị làm khó dễ, nhưng vẫn là không quá khó khăn.
Bầu trời đã tối, Hàn Anh muốn vào căn phòng nhỏ của mình ngủ một giấc ngon lành, nhưng khi chân sắp bước qua ngưỡng cửa, thì lại nghe tiếng ai đó gọi tên mình, cậu xuay người, chỉ thấy một cậu thiếu niên tầm tuổi cậu tiến lại gần phía cậu nở nụ cười rạng rỡ.
"Hàn thiếu gia.""
Nghe thấy lời cậu ta gọi mình, Hàn Anh có chút ngạc nhiên, vậy mà lại có người gọi cậu là thiếu gia, phải biết ngoại trừ trợ lý Vương gọi cậu là ông chủ ra, ai cũng coi cậu là nữ nhân đã được gả đi mà gọi là phu nhân, tuy chưa được ai gọi là thiếu gia bao giờ, nhưng tiếng gọi này cậu mới có cảm giác được tôn trọng hơn.
Nghĩ nghĩ một lúc, cậu mới từ trong ký ức của nguyên chủ mới moi ra được một chút ấn tượng với người này, người này vốn là người hầu được sắp xếp để hầu hạ cậu, nhưng cậu vốn là kẻ hầu người hạ, sao có thể có người hầu hạ, trên danh nghĩa thì chính là cậu được xắp xếp người ở bên cạnh, nhưng thực chất người này lại là một người bạn của Nguyên chủ, trong ký ức, tính cách của nguyên chủ rất lạnh nhạt, cho nên Cố Từ Lam mới đưa người vui vẻ hoạt bát này đến làm bạn với cậu ta.
Thạch Viên đã chào hỏi nửa ngày vẫn chưa thấy thiếu gia nhà mình gật đầu như mọi khi, thấy cậu nhìn mình như có vẻ suy nghĩ, Thạch Viên đứng đờ người ra không dám động đậy, sao hắn lại có cảm giác thiếu gia nhà mình hôm nay có chút kỳ lạ, cụ thể chính là, thiếu gia hiện tại vẻ mặt phong phú hơn trước rất nhiều, không giống như trước kia, luôn là vẻ mặt lạnh nhạt như rối gỗ, nhưng hiện tại, lại cho người ta cảm giác cậu là một con người có linh hồn và tràn đầy năng lượng.
Hàn Anh nghĩ mãi mới ra cách nguyên chủ đối đãi với người này, nhưng cậu không phải diễn viên, cũng không biết bắt trước như nào cho giống, cậu chỉ đành mặc kệ, cứng nhắc nói:
"Thạch Viên, Cậu .. mấy hôm nay đã đi đâu.""
Thạch Viên cười cười nhìn Hàn Anh, không khách khí bước trước vào căn phòng, cũng nhanh chóng kéo tay Hàn Anh vào, đóng của lại, Thạch Viên Thần thần bí bí nói nhỏ với Hàn Anh:
""Thiếu gia không biết đâu, tháng trước vị lão phu nhân Liên thị kia không nói lời nào đã muốn Cố thiếu gia nạp thêm thị thϊếp, ai ngờ vị thầy bói kia lại nói Cố thiếu là Quan tinh, Hàn thiếu gia chính là ""Phụ"", mà nếu tinh tượng này của Cố thiếu còn muốn nạp thêm phi, chắc chắn sẽ gây ra tai hại cho Nguyên phủ, cho nên bà ta đành bất mãn bà bỏ qua chuyện này.""
Hàn Anh gật đầu, cũng biết người ""mẹ chồng"" này là người ghét nguyên chủ nhất, luôn bị mấy thị thϊếp bên cạnh Cố Lão xúi giục làm ra mấy trò chơi xấu vớ vẩn, nấu không phải Cố Lão yêu bà ấy thật lòng, sẽ không chừng đã bị đám phi kia xoay như mớ bòng bong lâu rồi, chỉ là sao Thạch Viên lại nói những lời này.
Như là trả lời cho câu hỏi của cậu, Thạch Viên đem ra một tấm bùa hộ mệnh được bệt tỷ mỉ chắc chắn vào tay cậu, cười hì hì nói:
""Tên thầy bói kia còn nói, Thiếu gia ngài có kiếp nạn, nên Cố Thiếu mới sai tôi đi lấy cái bùa này cho thiếu gia, phải nói rằng Cố thiếu thật sự rất thích ngài, nói gì mà tôi luôn ở bên cạnh thiếu gia, có khí vị của ngài rồi bắt tôi ăn chay niệm phật tầm tháng trời chỉ để lấy cho ngài một lá bùa bình an.
Hàn Anh nhìn vào lá bùa trong tay, tuy không đưa lên sát mũi ngửi nhưng trong không khí vẫn ngửi thấy rõ mùi nhang khói đậm nhạt thoang thoảng, hiển nhiên là được tỷ mỉ cầu phúc trước nhang đèn một thời gian dài, Hàn Anh nắm lá bùa trong tay, mỉm cười với Thạc Viên, trân thành cảm ơn:
"Cảm ơn cậu, vất vả cho cậu rồi.""
Thạch Viên có vẻ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó rất nhanh đã khôi phục, xua xua tay nói không có gì.
Hàn Anh nằm trên giường, đôi mắt không ngủ mà vẫn mở lớn nhìn chằm chằm lên trên tấm màn, nắm chặt lá bùa trong tay cậu dàn nhắm mắt lại, nghĩ đến người mẹ ở hiện đại của mình, cũng tùng tặng cậu một vật hộ mệnh như vậy, chỉ là bây giờ cậu không thể nhìn thấy bà nữa rồi, tối nay Hàn Anh đã mơ về thời hiện đại của mình, mơ về người nhà của mình, như là cậu đang tua ngược thời gian như thước phim, nhìn lại cuộc sống kiếp trước của mình, trong mơ, cậu lang thang trên một con phố, hình như là đêm giáng sinh, khắp nơi đều là màu đỏ trắng và lấp lánh của đèn nháy, các cửa hàng đều bán những mặt hàng đầy không khí giáng sinh, tuyết rơi đầy mặt đất, cậu mặc bộ áo pháo dài và dầy đứng trước của một tiệm trà sữa nhỏ, cậu muốn vào mua một cốc trà sữa nóng, liền bước vào, cậu mua một cốc, định thanh toán tiền rồi đi về, vừa bước ra khỏi tiệm, cậu nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce đen đứng trước cửa tiệm, cậu định không để ý muốn đi, nhưng chủ nhân của chiếc xe đã xuống xe và gọi tên cậu: ""Hàn Anh"".
Cậu hơi kinh ngạc, theo bản năng mà nhìn về phía kia, chỉ thấy gương mặt kia quen thuộc vô cùng, chiếc áo xanh thẫm của quân đôi, chính là ""Cố Từ Lam"".
Hàn Anh hoảng hốt, mới nhớ ra mình đã xuyên không, đây chính là người chồng ở thế giới kia của cậu. Sau khi cậu nhớ lại, thế giới trong mơ như sụp đổ, toàn bộ dều vỡ thành từng mảnh, chỉ có Cố Từ Lam vẫn đứng im đó, nhìn cậu, cho đến khi cậu tỉnh lại, vẫn nhớ đến bóng dáng trong mơ kia.