Chương 9

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, Nguyên Mặc vẫn bất động, Lan Ngọc bưng mâm đồ ăn đi vào, nhìn bộ dạng của anh, hắn hừ lạnh một tiếng: “Thiếu gia bảo tôi đưa đồ ăn cho cậu.”

Nguyên Mặc cũng không ngẩng đầu lên.

“Đáng ra tôi phải đang ăn sáng với thiếu gia.” Hắn chỉ cho Nguyên Mặc nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ cơ rồi lập tức thu hồi: “Biết đây là gì không? Là quà sinh nhật của thiếu gia, ngài ấy đều giao hết cho tôi, sau này cậu không thể thay thế địa vị của tôi đâu, chuyện cậu không muốn, tôi đều nguyện ý làm cho thiếu gia.”

Nguyên Mặc chế nhạo: “Vậy cậu có thể đi.”

Không nhận được phản hồi như mong muốn từ Nguyên Mặc, sắc mặt Lan Ngọc trầm xuống, hai tay đột nhiên thả ra, mâm đồ ăn và đồ ăn đặt trên đó rơi xuống, các mảnh vỡ bắn tung tóe, món ăn đẹp mắt đã dính đầy bụi bẩn.

Lan Ngọc tức giận nói: “Đồ không biết tốt xấu, không chỉ từ chối lòng tốt của thiếu gia, cậu còn hất đổ bữa sáng thiếu gia ban cho!”

Trên bức tường trong phòng tạm giam treo đủ loại dụng cụ tra tấn, Lan Ngọc tiến lên gỡ roi xuống, hắn người đối diện với đôi mắt đen hờ hững của Nguyên Mặc, không hiểu sao hắn cảm thấy hơi sợ hãi, siết chặt roi.

“Cậu đang làm gì vậy?” Giọng nói Túc Nguyên từ ngoài cửa vọng tới.

Tay Lan Ngọc run lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua, Túc Nguyên đã đi vào phòng tạm giam, đến bên Lan Ngọc và nắm tay hắn.

Nhịp tim của Lan Ngọc hơi ngừng lại, hắn nín thở, tay cầm roi thả lỏng, Túc Nguyên dễ dàng mở ra.

Bàn tay của thiếu gia hoàn toàn khác với bàn tay của người hầu, tinh tế và xinh đẹp, hắn sợ làn da thô ráp sẽ làm thiếu gia bị thương.

“Ai làm?” Túc Nguyên nhìn mặt đất bừa bộn.

Lan Ngọc giật mình, nói: “Là Nguyên Mặc!”

“Cứ coi thế này đi.” Túc Nguyên không muốn nói đôi co thêm, cướp cây roi dài từ tay Lan Ngọc: “Ai cho cậu quyền tự xử phạt anh ta? Trở về suy ngẫm đi.”

Cơ thể Lan Ngọc cứng đờ, không ngờ cho dù thiếu gia nghi ngờ Nguyên Mặc hất đổ bữa sáng thì vẫn thiên vị ngầm cậu ta.

“Tôi không ở đây thì ai phục vụ ngài?”

Sau khi hiểu được bộ mặt thật của Lan Ngọc, giờ nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, Túc Nguyên cảm thấy phức tạp, cậu kiểm tra ký ức, trước mặt nguyên chủ, Lan Ngọc luôn mang dáng vẻ này, cho dù bị khinh nhục, cũng chưa bao giờ thay đổi. Vẻ mặt hung hãn của Lan Ngọc chỉ phô bày trước những người cùng giai cấp, hắn sẽ không nhằm những người ở vị trí cao hơn.

Túc Nguyên nói: “Những việc này không cần cậu quản.”

Ngay từ đầu cậu đã không cần ai phục vụ rồi.

Lan Ngọc hồn xiêu phách lạc rời đi, chỉ còn lại Túc Nguyên và Nguyên Mặc trong phòng tạm giam.

Túc Nguyên căng thẳng theo bản năng.

[ Ding dong — ]

[ Vui lòng hoàn thành các hành động sau. ]

[ Cậu phát hiện Nguyên Mặc vẫn chưa tỉnh lại, cậu tức giận quất anh ta một roi, roi quất vào mặt Nguyên Mặc để vết máu. Cậu nhìn gương mặt tương tự nhị hoàng tử xuất hiện vết thương, cậu mềm lòng hiếm thấy, thay vào đó ép Nguyên Mặc liếʍ ngón tay mình. Nguyên Mặc thờ ơ, cậu tức giận rời đi, sau này vẫn không ưa Nguyên Mặc, sau khi tra tấn anh ta một trận, cậu thả anh ta ra tiếp tục đảm nhận làm người hầu riêng. ]

Túc Nguyên cầm roi dài đến trước Nguyên Mặc, đá văng mảnh vụn của mâm đồ ăn dưới đất: “Đây là chuyện tốt anh làm?”

Nguyên Mặc bình tĩnh mở miệng: “Ngài nói phải, đúng vậy.”

“Anh dám tấn công tôi, từ chối đồ tôi đưa anh.” Túc Nguyên nói: “Biết sai chưa?”

Nguyên Mặc bỗng nhiên nói: “Bầm tím.”

Túc Nguyên ngẩn ra: “Sao cơ?”

“Tôi làm cho ngài bị bầm tím, được chưa?”

Túc Nguyên mặc áo ngắn tay, để lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng tạm giam dường như phủ lên một lớp men bóng, không chút tỳ vết.

“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi?” Túc Nguyên nói mang theo chút chân thành.

Nguyên Mặc: “Vậy tôi không hỏi.”

“Xem ra anh còn chưa tỉnh táo, bình thường tôi chiều anh quá nhỉ.” Túc Nguyên nhìn bảng gợi ý, thì thầm với giọng lạnh lùng: “Để tôi dạy cho đến khi nào anh hiểu mới thôi.”